Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 62: Công việc thường ngày



Chương 62: Công việc thường ngày

Dưới ánh đèn mổ, trước bàn mổ. Thời An mặc đồ vô trùng, tiếng dao điện phát ra âm thanh "xèo xèo". Cậu thành thạo rạch da, động tác dứt khoát gọn gàng.

Bệnh nhân được đưa đến khoa Cấp cứu nửa tiếng trước, sau khi có kết quả xét nghiệm máu và chẩn đoán hình ảnh, lập tức được đẩy vào phòng mổ.

Thực ra, Thời An vừa mới xuống bàn mổ nửa tiếng trước, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi của cậu.

Trong toàn viện, bác sĩ có thể mổ từ đầu đến cuối không nhiều, Chung Nghiêm là một trong số đó, và Thời An, do anh trực tiếp hướng dẫn, cũng vậy.

Y tá Lâm được lệnh lau mồ hôi cho cậu, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt bên ngoài bộ đồ vô trùng.

Bàn mổ cũng có thể phản ánh muôn hình vạn trạng của các bác sĩ, quá trình phẫu thuật dài đằng đẵng, không hề nghiêm túc như trong phim ảnh.

Để giữ tỉnh táo, giảm bớt mệt mỏi, có bác sĩ hát, có bác sĩ thích nghe hài kịch, trò chuyện là cách thư giãn phổ biến nhất, nhưng ca mổ do Thời An mổ chính lại yên tĩnh đến lạ thường.

Y tá Lâm là nhân viên lâu năm của khoa Cấp cứu, chứng kiến toàn bộ quá trình trưởng thành của Thời An, từ một bác sĩ còn non nớt trở thành một bác sĩ dày dạn kinh nghiệm.

Đặc biệt là ba năm du học, năng lực của cậu đã tiến bộ vượt bậc, nhưng y tá Lâm không ngờ rằng, trên bàn mổ lại xuất hiện một "Chung Nghiêm thứ hai".

Ca mổ kết thúc, sau khi trao đổi ngắn gọn với người nhà bệnh nhân, Thời An bị một bác sĩ mới đến chặn lại, vòng vo tam quốc hỏi cậu bí quyết để không bị bác sĩ Chung phê bình.

Thời An nhún vai, tháo khẩu trang xuống, "Cố gắng hết sức mình."

Vấn đề vẫn chưa được giải quyết, vị bác sĩ mới đến ủ rũ, vẫy tay chào tạm biệt.

Xử lý xong công việc, Thời An cầm báo cáo phẫu thuật tìm Chung Nghiêm.

Kỳ nghỉ phép kết hôn đã kết thúc, hai người đã làm việc cùng nhau được một tháng.

Thời An không còn là bác sĩ nội trú của Chung Nghiêm nữa, nhưng Chung Nghiêm vẫn là trưởng khoa Cấp cứu. Trong giờ làm việc, họ là đồng nghiệp, là cấp trên cấp dưới, phải tuân theo mệnh lệnh, làm sai vẫn sẽ bị phê bình.

Trong một tháng này, Thời An vẫn khám bệnh, họp hành, kiểm tra phòng bệnh, viết báo cáo, trực đêm, báo cáo công việc cho trưởng khoa, không bỏ sót bất cứ việc gì.

Chung Nghiêm lấy cuốn sổ ghi chép của cậu, "Được rồi."

Thời An nhìn đồng hồ, đã bốn tiếng sau giờ tan làm, "Về nhà thôi?"

"Anh còn chút việc." Chung Nghiêm trả lại sổ ghi chép cho cậu, "Đợi anh ở phòng nghỉ."Mienkhonghanh

Thời An đi một vòng quanh phòng bệnh, rồi mới thay quần áo đi lên lầu. Cậu quen đường mở cửa, nhanh chóng được bao bọc bởi hơi ấm quen thuộc.

Sự thân mật như dự đoán, nhưng Chung Nghiêm dường như không vui lắm, "Em còn chậm hơn cả anh."

Thời An rúc vào lòng anh, "Sao vậy, nhất định phải lên đây sao?"

"Họp phê bình."

"Em sai chỗ nào?"

"Em có thể nghiêm túc hơn nữa được không?" Chung Nghiêm bế cậu lên giường,

"Đi làm mà cứ như hai người xa lạ."

Thời An tựa trán lên vai anh, ngáp một cái, "Không phải đã nói rồi sao, trong giờ làm, công việc là công việc."

"Lúc không có ai, cũng không thể cho anh chút ngọt ngào sao?"

Thời An ngẩng đầu hôn lên cằm anh, "Đây không phải đã cho rồi sao."

Chung Nghiêm không chịu thua, "Lúc nãy báo cáo tình hình ca mổ, sao không thể nắm tay anh. Trốn tránh, em còn muốn trốn đi đâu nữa."

"Em đang lo lắng, sợ anh mắng em."

Chung Nghiêm cởi áo khoác cho cậu, "Em làm hoàn hảo như vậy, anh mắng em cái gì."

"Hôm trước anh cũng mắng em mà." Thời An uể oải, mềm nhũn trong vòng tay anh, "Hung dữ lắm."

"Ca mổ ba tiếng, em làm mất năm tiếng mới xong, anh không mắng em thì mắng ai?"

"Lần này em đã sửa rồi."

"Lần này khen em."

Thời An nói: "Vậy mà anh vẫn không vui, còn phê bình em."

"Anh phê bình em vì em thay đổi quyết định, trưa nói đi ăn ngoài, lại đổi thành ăn ở căn tin. Còn cố tình ngồi đối diện, không cho anh nắm tay, chạm vào đầu gối cũng không được. Chỉ biết cắm cúi ăn cơm, không thèm nhìn anh lấy một cái."

"Chiều nay anh còn thêm một ca mổ, đi ăn ngoài mất thời gian quá." Thời An vùi mặt vào lòng anh, "Em muốn anh nghỉ ngơi thêm một chút."

Chung Nghiêm nói: "Ăn ở căn tin cũng được, nhưng tại sao không thể sờ đầu gối, chạm chân anh."

"Căn tin đông người lắm."

"Lý do." Chung Nghiêm không tin, "Sau đó ở phòng nước, người không còn nhiều nữa, em cũng không cho anh ôm."

"Đúng lúc y tá trưởng đến."

"Cô ấy đến thì sao, quan hệ hợp pháp, trong giờ nghỉ ngơi, anh còn không được ôm em một cái sao?"

"Anh ôm một cái thì không sao, nhưng ngày hôm sau nhóm buôn chuyện sẽ đầy rẫy tên của chúng ta."

"Không phải lúc em là bác sĩ nội trú hay buôn chuyện sao?"

"Lúc em là bác sĩ nội trú, cũng không buôn chuyện nhiều như vậy."

Thời An đã tốt nghiệp được ba bốn năm, người trong nhóm thay đổi hết đợt này đến đợt khác, hầu hết mọi người sau khi tan làm đều rời nhóm hoặc tắt thông báo, Thời An quên rời nhóm, lại phát hiện ra tin tức động trời.

Trước đây mọi người bàn tán về ba vị đầu sỏ của bệnh viện tỉnh, bây giờ lại thích bàn tán về tên đại ma đầu và người nhà của anh ta.

Thời An dụi mắt, rời khỏi vòng tay anh, "Đi thôi, đừng để ông nội đợi."

Tuần trước đã hẹn rồi, hôm nay đến nhà ông nội ăn cơm, lẽ ra hai giờ chiều tan làm, vậy mà bị ca mổ kéo dài đến sáu giờ.

Chung Nghiêm: "Anh đã hủy rồi."

Thời An: "Tại sao?"

"Em thành ra thế này rồi, không cần phải đi hôm nay." Chung Nghiêm đỡ cậu dậy, đặt cậu nằm xuống, "Ngủ một lát đi, ngủ dậy rồi chúng ta hãy đi."

Thời An đã trải qua mười tiếng đồng hồ với hai ca mổ. Cậu nắm chặt góc chăn, "Vậy còn anh?"

Chung Nghiêm ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nhìn thấy nửa giường trống dành cho anh. Anh gấp hồ sơ bệnh án lại, cởi áo khoác, nằm xuống.

"Ngủ đi, tỉnh dậy rồi đi ăn cơm."

Thời An rúc vào lòng anh, "Tí nữa ăn gì?"

"Anh đã đặt chỗ rồi, đi ăn món em thích lần trước..."

Lời còn chưa dứt, Thời An đã ngủ thiếp đi, chỉ còn lại tiếng thở đều đều.

Chung Nghiêm ngưng lại câu nói, dùng chăn ôm chặt cậu vào lòng.

Vất vả rồi, bác sĩ Thời.

Mienkhonghanh