Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 63: Nhật ký của Bác Ngưu



Chương 63: Nhật ký của Bác Ngưu

Ngày 16 tháng 3, mưa nhỏ

Anh không thể diễn tả tâm trạng lúc này bằng lời, nhưng anh hiểu sâu sắc thế nào là sống không dễ dàng, số phận nhiều trắc trở.

Anh tự lừa dối mình, đi khám khắp các bệnh viện trên cả nước, chỉ mong cầu một câu "chẩn đoán nhầm" từ bác sĩ, nhưng trong vài tháng qua, lần lượt từng lần chứng thực căn bệnh của anh.

Bác sĩ khuyên anh nên lạc quan, giữ tâm trạng thoải mái, tích cực phối hợp điều trị để có thể làm chậm tối đa thời gian bệnh tình trở nặng.

Lời an ủi của họ như những lời ngon ngọt, nhưng không một bác sĩ nào dám hứa rằng bệnh có thể chữa khỏi.

Anh không sợ bản thân mình lãng quên, anh chỉ sợ sẽ quên em.

Kiều Linh, em ở bên kia có khỏe không? Anh rất nhớ em.

Ngày 18 tháng 3, nhiều mây hửng nắng

Hôm nay anh đã nói chuyện với Giáo sư Vương, ông ấy đã cho anh chút hy vọng, bệnh của anh cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Chỉ cần phối hợp điều trị thì vẫn còn hy vọng.

Kiều Linh, anh sẽ tích cực điều trị, tuyệt đối không quên em, anh sẽ mang theo ký ức của chúng ta để đến tìm em.

Đợi anh nhé, anh vẫn luôn ở đây.

Ngày 17 tháng 4, trời trong, gió nhẹ

Anh đã liên hệ với một viện dưỡng lão, các phương diện đều rất tốt. Hợp đồng đã ký, khi sức khỏe anh không ổn, bệnh viện sẽ gọi điện cho họ, để họ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của anh.

Anh thì sao cũng được, nhưng Kiều Linh, em thì sao?

Anh đã tìm một vài cơ sở dịch vụ tang lễ, họ hứa sẽ giúp anh đọc nhật ký, cũng sẵn lòng đưa anh đến thăm em. Nói thì hay lắm, nhưng anh vẫn chưa ký, trong lòng còn nhiều lo lắng. Sợ họ không chăm sóc em tốt, sợ em không thích nghi được, không thích.

Kiều Linh, anh rất muốn đến tìm em ngay bây giờ. Nhưng anh đã hứa với em, tuyệt đối không buông xuôi, sẽ cố gắng sống tiếp.

Những lời em nói anh đều nghe, em đừng lo lắng cho anh.

Ngày 2 tháng 5, nhiều mây

Sáng hôm qua, họ hàng bên nhà em đã liên lạc với anh. Anh biết em không muốn anh tiếp xúc với họ, chê họ là loại người vô lương tâm, chỉ biết lợi dụng. Nhưng anh nghĩ lại, dù sao họ cũng gọi em là cô, họ hàng ruột thịt dù có lợi dụng cũng hơn người ngoài.

Anh biết tâm tư của họ, nhưng anh cũng đã lớn tuổi rồi, nhiều tiền như vậy cũng không mang theo được, chỉ cần họ có thể thay anh thăm nom em, trò chuyện cùng em, có thể lo liệu hậu sự cho chúng ta, thì tiền cho ai cũng như nhau.

Hy vọng họ thật lòng.

Ngày 21 tháng 5, gió lớn

Mấy đứa cháu trai cháu gái đến liên tục nửa tháng, quà cáp không ít, gọi anh là "bác" cũng rất ngọt xớt. Anh đã lung lay, chuẩn bị soạn thảo hợp đồng. Kết quả lúc họ đi, lén lút nói chuyện bị anh nghe thấy, hôm nay đến nữa, anh trực tiếp đuổi họ ra ngoài.

Kiều Linh, em nói đúng, bọn họ còn không bằng một con chó. Tiền của chúng ta, thà để mục ruỗng cũng không cho bọn họ một xu.

Ngày 26 tháng 6, nắng nóng

Hôm nay có một cậu thực tập sinh mới đến, tên là Thời An, nhuộm tóc vàng, trông loè loẹt. Ấn tượng ban đầu là không được chín chắn, cũng không giống bác sĩ. Mấy bác sĩ thực tập khác đều chạy mất dép, chỉ có cậu ấy dám đi theo anh vào.

Cậu nhóc này không sợ bệnh nhân ở phòng bên cạnh, nhưng lại hơi sợ máu, vô tình mở nhầm tủ, mặt mày trắng bệch hết cả.

Sợ máu mà còn học y, cũng lạ. Anh cho cậu ấy ăn một cây kem mới đỡ hơn, cụ thể cũng không muốn nhắc nhiều. Chưa được bao lâu, một cuộc điện thoại gọi cậu ấy đi, anh gọi cũng không thèm để ý.

Nhưng nhóc con, ăn kem xong phải lau miệng chứ.

Chuyện cậu ấy sợ máu định giấu không cho ai biết, cũng không cho anh viết vào nhật ký, nhưng anh nào có nghe, vẫn cứ viết.

Cậu nhóc thực tập ở khoa cấp cứu, lại còn được phân về chỗ của Bác sĩ Chung Nghiêm nữa chứ. Haiz, tội nghiệp thằng bé. Không biết trước đây cậu ấy giấu kiểu gì, nhưng theo Bác sĩ Chung Nghiêm thì bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn.

Em nói xem, sao thằng bé lại xui xẻo thế, theo ai không theo, lại cứ phải là Bác sĩ Chung Nghiêm.

Mà khoan đã, anh nhớ Bác sĩ Chung Nghiêm đã lâu không nhận bác sĩ thực tập rồi, gần đây có chỉ tiêu gì sao?

Ngày 29 tháng 6, nắng, tối nhiều mây

Anh đã biết mà, bí mật của Thời An chắc chắn không giấu được lâu. Quả nhiên, chưa được hai ngày đã bị phát hiện.

Không biết Bác sĩ Chung Nghiêm nói gì với cậu ấy, thằng bé ngốc nghếch vừa vào đã chạy sang phòng bên cạnh, cứ tìm chỗ máu me be bét mà nhìn. Cứng đầu cứng cổ, khuyên cũng không nghe, còn giận dỗi anh nữa chứ.

Kiều Linh à, em đừng chê thằng bé ồn ào nhé. Chúng ta có ít người nói chuyện, cứ coi như là có người bầu bạn với em đi.

Nếu em có thể khuyên thì cũng khuyên cậu ấy một chút, ở chỗ em lạnh lẽo cả nửa tiếng đồng hồ rồi, chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng, cho áo khoác cũng không mặc, cứ thế này mãi không cảm lạnh mới lạ.

Anh vừa mới gọi cậu ấy đấy, đang ngồi co ro trong góc nôn ọe, mặt trắng bệch không còn chút máu, nhưng nhất quyết không chịu ra.

Anh gọi điện cho Bác sĩ Chung Nghiêm, cậu ta ba chân bốn cẳng lôi cậu nhóc ra, mắng cho một trận te tua, anh nghe mà cũng sợ.

Em nói xem, ông nội, bố mẹ của Bác sĩ Chung Nghiêm đều dễ nói chuyện, sao tính cậu ta lại thế này nhỉ?

Thời An à, cháu đừng trách bác Ngưu nhé, bị mắng thì cứ chịu đựng, xin lỗi thầy cho đàng hoàng, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.

Ngày 9 tháng 7, nhiều mây, tối có mưa

Cậu nhóc Thời An tìm không được nhà trọ, suốt ngày bị Bác sĩ Chung Nghiêm bóc lột sức lao động, bóng gió muốn ở chỗ anh. Không phải anh không cho cậu ấy ở, mà phòng anh ở tầng hầm, vừa ẩm vừa lạnh, sợ cậu ấy bị ốm. May mà Bác sĩ Chung Nghiêm đã gọi cậu nhóc về nhà cậu ta ở rồi, tốt quá, chỉ cần Bác sĩ Chung Nghiêm bớt mắng cậu ấy một chút thì càng tốt.

Sinh viên đi học thực tập cũng không dễ dàng gì, khi nào mới được chuyển sang khoa khác, khi nào mới được yên ổn, đừng theo Bác sĩ Chung Nghiêm nữa.

Ngày 12 tháng 7, trời trong

Hai hôm trước mấy cây hoa anh trồng đều héo hết, còn ảnh hưởng đến Thời An nữa. Không tốt chút nào, một tuần nữa là đến ngày giỗ đầu, thằng bé này cũng tốt, nhưng lại hay khóc, không cách nào chữa được, cũng chẳng quản nổi.

Nói đến chuyện này, anh chợt nhớ đến em họ, Chung Nghiêm hai năm trước cũng hay khóc hay cười, trắng trẻo mũm mĩm. Trong tiệc cưới của chúng ta, lúc Chung Nghiêm khóc, trông không hề có vẻ u sầu.

... khó chịu, em lại một mình gánh chịu.

Ngày 15 tháng 7, trời trong, rất nóng

Hôm nay khóc mấy tiếng đồng hồ rồi mới lại đây, ngủ rồi mà lòng cũng không yên. Hỏi thì không biết, Thời An đang được điều trị gì, hình như là để duy trì lượng máu, đợi khi khỏi rồi, khoa nào cũng có thể làm việc.

Giọng nói của cậu ấy có vẻ đã điều trị mấy ngày rồi, hiệu quả không tốt, bản thân cậu ấy cũng vui, thảo nào lại được Chung Nghiêm khen.

Thằng bé Thời An này, tâm địa thật tốt, sau khi ngủ say, thực ra rất ngoan ngoãn, chuyện gì cũng làm cho người ta yên tâm.

Cậu học trò nhỏ, cố gắng lên, cháu nhất định sẽ trở thành một bác sĩ giỏi.

Ngày 7 tháng 8, trời trong, tối có mưa nhỏ

Hôm nay Thời An lại đến, không chỉ mang quà, còn có cả một đống đồ ăn vặt. Đứa nhỏ này tuổi còn trẻ, vậy mà lại biết nấu ăn, mì trộn nước sốt của cậu ấy còn ngon hơn cả anh nấu.

Trùng hợp thật, anh tình cờ đeo tai nghe rồi gặp em, lại còn bảo em ăn chút gì đó nữa.

Thằng bé khóc lóc không chịu, em chính là người nó thích.

Anh và cậu ấy rất ngưỡng mộ nhau, không phải hôm đó anh khuyên cậu ấy. Cậu ấy và hôm nào đó, nói chuyện công việc, vừa mới sửa xong, lại biến thành, mỗi ngày khuyên cậu ấy đến mệt cả người.

Đứa nhỏ này không chỉ khóc lóc om sòm, còn bị cảm cúm liên tục. Anh rất khó chịu, cậu ấy cũng khó chịu theo, nhưng cuối cùng cả hai bọn anh cũng đã khỏi.

Anh thấy đủ hai lần rồi, thằng bé này chỉ toàn khóc lóc, còn hay gây sự với mấy bệnh nhân bên cạnh, thật phiền phức.

Trùng hợp ghê, anh em của cậu ta đấy à.

Ngày 30 tháng 9, Nhiều mây

Nếu em thấy nhạc dở thì ráng chịu chút nhé, nó hát vậy chắc ra ngoài cũng chẳng ai muốn nghe đâu, cứ coi như mình dỗ dành cháu mình vậy. Thằng bé cũng có lòng tốt, nó thích hát thì cứ để nó hát, đợi nó đi rồi anh lại mở nhạc Đặng Lệ Quân cho em nghe.

Nhưng anh cũng không hiểu nổi, một đứa trẻ ngoan ngoãn, trắng trẻo, mặt mũi cũng sáng sủa, sao hát lại dở đến thế. Giờ bọn trẻ chẳng phải đều thích hát karaoke sao, sao nó chẳng luyện được chút nào.

Ngày 30 tháng 9, Nhiều mây

Anh đang định ngủ thì nhận được điện thoại của Thời An. Nó bảo bên Nhật Khách Tắc xảy ra tuyết lở, nó phải đến đó hỗ trợ, nó gọi để chào anh. Nó cúp máy vội quá, anh thấy hơi bồn chồn, cả đêm không ngủ được.

Thằng bé mới đến đây chưa được bao lâu, sao lại bị điều đi rồi. Haiz, đang yên đang lành ở bệnh viện, lại phải đến nơi nguy hiểm, khổ thân thằng bé rồi.

Chung Nghiêm, cháu phải để ý Thời An, đừng để nó cái gì cũng xông lên trước, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất.

Ngày 5 tháng 10, Có mưa

Ngày nào anh cũng theo dõi tin tức, thỉnh thoảng lại lên lầu đi dạo, chỉ mong biết được chút tin tức về Nhật Khách Tắc. Tin tức nói có hai bác sĩ nòng cốt mất tích, anh thấy lo lắng vô cùng.

Các con ơi, các con thế nào rồi? Giữ gìn sức khỏe, mọi sự bình an là trên hết.

Ngày 8 tháng 10, Nắng

Hôm nay nhận được điện thoại của Thời An rồi, câu đầu tiên nó hỏi thăm anh thế nào, cái thằng bé ngốc này, chẳng lo lắng gì cho mình cả. May mà chúng nó đều bình an, mấy hôm nữa là về được rồi.

Hôm nay anh mới thấy yên tâm, mau về đi nhé. Các con ngoan, bệnh viện có bận rộn đến mấy cũng tốt hơn ở đó.

Ngày 28 tháng 10, Nhiều mây

Thời An xảy ra chút mâu thuẫn với bệnh nhân, Chung Nghiêm điều nó ra quầy phân luồng để rèn luyện. Chắc chắn Thời An không cam tâm, uống say bí tỉ, nằm lì ở chỗ anh, giận dỗi không chịu về.

Anh gọi điện cho Chung Nghiêm, nó vội vàng chạy đến. Anh sợ nó mắng Thời An, còn định khuyên can. Ai ngờ Chung Nghiêm chẳng nói chẳng rằng, khoác áo cho nó, cõng nó lên rồi đi luôn.

Mắt thần không lừa người, nó thật sự rất quan tâm.

Nhìn Chung Nghiêm, anh cũng giật mình. Thằng bé này khi nào lại biết chăm sóc người khác thế nhỉ?

Thời An à, con nên bằng lòng đi, bác nhìn thầy con lớn lên, chưa thấy nó quan tâm ai như vậy đâu.

Muốn trở thành một bác sĩ giỏi, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng là môn học bắt buộc.

Nhớ hồi Chung Nghiêm mới đến thực tập, tính khí nóng nảy lắm, trời đất này chẳng ai vừa mắt nó. Ông nó là viện trưởng thì đã sao, vẫn bị phê bình như thường, bị phạt cũng không ít, còn phải ở quầy phân luồng nửa năm.

Nghĩ lại, thằng bé Chung Nghiêm cũng đã lớn nhiều rồi. Thời An, cố gắng lên, sớm muộn gì con cũng hiểu được tấm lòng của nó.

Ngày 29 tháng 1, Nắng, Lạnh

Hôm nay là giao thừa, Thời An mang sủi cảo đến thăm anh. Nhân bánh là bà ngoại nó làm, mẹ nó gói. Nó còn mời anh tối nay đến nhà nó ăn tết, anh muốn ở lại với vợ anh nên không đồng ý.

Anh đuổi nó về rồi, ngày tết nhất, nó nên đoàn tụ với gia đình, chỗ anh không phải nơi tốt đẹp gì. Anh ăn sủi cảo nóng hổi, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Bao nhiêu năm rồi, anh gần quên mất sủi cảo mình tự gói có vị gì.

Nhớ những cái tết trước đây, em gói sủi cảo nhân ba loại cho anh, một mình anh có thể ăn hết hai đĩa, em còn cười anh kém cỏi.

Hồi đó chỉ có hai chúng ta, cũng chẳng thấy cô đơn. Giờ chỉ còn lại mình anh, căn nhà trống trải quá.

Haiz, ngày tết nhất, không nên nói những chuyện này.

Kiều Linh, hai mươi năm rồi anh chưa được ăn sủi cảo em gói, muốn được nếm lại, một miếng cũng được.

Kiều Linh, chúc mừng năm mới, anh rất nhớ em.

.......

Ui dài quá với lại mình không phải cuộc sống sau này nên thu nha mn, ai có nhu cầu đọc thì inb m gửi raw cho hehe