Chương 66: FES
Trên đường về nhà, Thời An hiếm khi nhận được điện thoại của Trương Sảng. Sau khi tốt nghiệp, bạn học cũ mỗi người một ngả nhưng "tình bạn cách mạng" vẫn còn.
Trương Sảng đi thẳng vào vấn đề: "Anh Thời, mùng 3 tháng sau ở Dương Thành có FES, cậu đi không?"
Thời An liếc nhìn ngày tháng, hôm đó cậu trực ca ngày, "Tôi ở phòng cấp cứu, không so được với cậu."
Năm đó Trương Sảng không chịu nổi sự "hành hạ" của Lương Tụng Thịnh, xin chuyển đến bệnh viện huyện gần nhà thực tập, tốt nghiệp thuận lợi được giữ lại bệnh viện, quý ở chỗ nhàn hạ, đãi ngộ cũng không tệ.
Trương Sảng: "Niệm Tương là khách mời, cậu có thể giúp tôi đến xem không?"
"Cậu vẫn chưa từ bỏ ý định à?"
Ba năm trước, Trương Sảng vô tình biết được mối quan hệ giữa Niệm Tương và chủ nhiệm Lương, khóc như mưa, Thời An và Lý Tứ đã cùng cậu ta uống rượu ba ngày, người mới coi như hoàn hồn.
Đã qua nhiều năm như vậy, sao cậu ta vẫn còn chấp nhất.
"Không không, không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi không định đi, chỉ nhờ cậu gửi một món quà." Trương Sảng chỉ là cảm thấy, "Đã hâm mộ cậu ấy nhiều năm như vậy, muốn có một sự kết thúc trọn vẹn."
Không chịu nổi sự nài nỉ, Thời An đồng ý.
Nhưng bên Chung Nghiêm vẫn phải chinh phục. Nếu hôm đó xin nghỉ để đổi ca, Chung Nghiêm chắc chắn không đồng ý, nhưng để nắm thóp anh ấy cũng không khó, cách đơn giản nhất - dụ dỗ bằng sắc đẹp.
Chỉ cần trên giường đủ phối hợp, khiến Chung Nghiêm lên cơn, muốn sao trên trời trăng dưới nước đều đồng ý.
Đêm đó, Thời An chủ động hết mình, mệt đến chết đi sống lại, sảng khoái xong nằm úp trên giường mới ý thức được một vấn đề.
Mẹ nó! Mải mê sướng, quên mất chính sự rồi!
Dụ dỗ Chung Nghiêm mà tự mình "high" cái gì chứ! Tốn bao nhiêu sức, uổng công rồi.
Chung Nghiêm vén chăn lên, hôn từ thắt lưng trở lên: "Ôm em đi tắm hay là thêm một lần nữa?"
Thời An càng bực, eo đều tàn phế rồi, còn sức đâu mà thêm lần nữa.
Trương Sảng cậu tự mình đi gửi quà đi, anh em không giúp được rồi.
Thời An rụt vào trong chăn: "Anh đi tắm trước đi, em nghỉ một chút."
Chung Nghiêm xoa eo cho cậu hai cái rồi mới đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, anh quay lại nhìn giường: "À đúng rồi, mùng 3 tháng sau, đã đổi ca cho em rồi."
Thời An nghiêng đầu: "Sao vậy?"
"Đi FES."
"...Hả?"
FES nào? Có phải là FES mà cậu đang nghĩ không?
Thời An vô cùng hối hận. Sớm biết có thể đổi ca dễ dàng như vậy, tối nay cậu đã bán sức vì cái gì chứ?
Đi FES vốn là chuyện vui, nhưng nếu có thể làm lại, Thời An tuyệt đối sẽ không đến lần nữa. Bên cạnh đi theo "ba vị tai to mặt lớn", thời gian vui vẻ đến mấy cũng giống như đi hội chẩn.
Thời An tránh mặt họ, tập trung nhìn khán đài. Dư Niệm là khách mời đặc biệt nên rất được yêu thích, cậu đang giao lưu với người hâm mộ.
Nhớ lại FES mấy năm trước, ba vị tai to mặt lớn này cũng đã đến. Đúng là Trương Sảng đã nói đúng, năm đó họ đến là để xem Niệm Tương.
Cho dù là bây giờ, chỉ cần nghĩ đến việc Niệm Tương và chủ nhiệm Lương là một đôi, Thời An vẫn thấy rất ảo diệu.
Thật không trách Trương Sảng khó chịu, đúng là kỳ lạ.
Trong ấn tượng, năm đó khách mời có một diễn viên lồng tiếng, nổi tiếng hơn Niệm Tương, đeo mặt nạ, giọng nói rất hay, lần này hình như anh ta không đến.
Thời An quay đầu, Vu Thanh Đường đang ngồi bên trái cậu, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, không ai chú ý đến anh.
Bất ngờ ghê, MC cũng thích đi FES sao?
Kết thúc hoạt động, Dư Niệm xuống sân khấu. Thay quần áo rồi đến gặp họ, Thời An đưa quà của Trương Sảng cho cậu ấy.
Theo ý của Trương Sảng, chỉ cần đưa quà cho ban tổ chức, đợi Dư Niệm bốc thăm trực tiếp. Tất cả đều nhờ vào may mắn, trúng thì tặng, không trúng thì nhờ cậu xử lý hộ.
Trương Sảng nói đến rơi nước mắt, Thời An cảm thấy cậu ta có bệnh, không đi theo xác suất trúng thưởng quá thấp, trực tiếp đưa quà cho Dư Niệm.
Dư Niệm nhận quà, mắt cong thành vầng trăng khuyết, nói "Cảm ơn".
Sáu người chia thành ba cặp, tản ra đi dạo các gian hàng.
Dư Niệm và bác sĩ Lương đi phía trước, thầy Vu và chủ nhiệm Từ ở giữa, Thời An thì theo Chung Nghiêm đi lang thang.
Những năm qua Chung Nghiêm sớm đã mua cho cậu đủ bộ đồ lưu niệm One Piece, trong nhà còn có tủ trưng bày đặt riêng, mọi thứ ở FES đều không có sức hút với Thời An.
Thời An nhìn trái ngó phải xem náo nhiệt, thầy Vu và chủ nhiệm Từ vào một cửa hàng, kiên nhẫn lựa chọn rất lâu. Chủ nhiệm Lương cũng đến trước một gian hàng, tỉ mỉ chọn một món đồ.
"...Khụ."
Đi làm thì nghiêm túc đàng hoàng, ở riêng thì lại chơi bời thế này. Loại quần áo này chắc không chỉ để sưu tầm đâu nhỉ.
So ra thì Chung Nghiêm tuy bình thường biến thái, ít nhất trong chuyện này cũng không có nhiều chấp... ?
Người bên cạnh không thấy đâu, Thời An quay đầu tìm. Chung Nghiêm chọn một bộ đồ hầu gái, đang chuẩn bị trả tiền.
Thời An nổ tung, xông đến: "Anh làm gì đấy!"
Chung Nghiêm cầm túi lên: "Mua quần áo."
"Mua cái này làm gì?"
"Em nói xem làm gì."
Thời An muốn quyết một trận sống mái với anh: "Anh bị thần kinh à!"
"Cảm ơn đã khen."
"............"
"Muốn mặc thì anh tự mặc, dù sao em không mặc!"
Chung Nghiêm: "Được thôi, anh mặc."
"...?"
Nếu nói như vậy, Thời An lại có hứng thú.
Nếu Chung Nghiêm mặc đồ hầu gái, đồ hầu gái, đồ hầu gái.
Đầu óc Thời An hưng phấn đến nổ tung, bữa tối ăn vội vàng, cậu muốn nhanh chóng về nhà, một phút cũng không chờ được.
Về đến nhà tắm rửa xong, Thời An chạy ra lật quần áo.
Bộ đồ hầu gái màu đen trắng khá phổ biến, Thời An so thử, giống như là một phiên bản chuyển giới cỡ lớn, có váy liền thân, tạp dề, băng đô tai mèo, còn có cả găng tay mèo.
Thời An cầm váy lên, tưởng tượng đến cảnh Chung Nghiêm mặc nó đứng trước mặt cậu, gọi cậu là "chủ nhân".
A a a a a a!
Thời An vùi đầu vào trong chăn.
Tối nay... sẽ hạnh phúc rồi.
"Đang nghĩ gì đấy?" Chung Nghiêm búng tay trước tai cậu.
"Không có gì." Thời An đưa váy, "Mặc đi."
Chung Nghiêm không nhận, cầm băng đô tai mèo lên: "Chỉ mình anh mặc à?"
Người này tâm cơ nhiều như núi Everest, bản thân không bỏ ra chút gì, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.
Chi bằng nhường bước trước, dỗ anh ấy vui vẻ.
Thời An đội tai mèo lên đầu: "Như vậy được chưa?"
Băng đô màu đen, trên mái tóc rậm mọc ra hai cái tai, Thời An ngoan ngoãn ngồi, cong mắt nhìn Chung Nghiêm.
Chung Nghiêm mở điện thoại, chụp liên tiếp mấy tấm.
Thời An ngoài mặt mỉm cười phối hợp, trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Chụp, cứ để anh chụp, đợi anh mặc đồ hầu gái, xem tôi không chụp cho đến chết. Sự nhẫn nhịn hiện tại đều là vì hạnh phúc sau này.
Thấy người đã chụp xong, Thời An lại đưa quần áo, "Em cũng muốn nhìn anh."
Chung Nghiêm tắt điện thoại, "Quần áo anh có thể mặc, nhưng những thứ khác, em có thể giúp anh chia sẻ không?"
Tai mèo ở trên đầu Thời An, còn lại một đôi găng tay mèo, một cái tạp dề.
"Được thôi, không thành vấn đề!"
Chung Nghiêm cũng không vòng vo cởi áo choàng tắm ngay trước mặt Thời An, vài ba động tác đã mặc xong bộ váy hầu gái đen trắng.
Quần áo mặc trên người Chung Nghiêm nhìn thoáng qua có chút buồn cười nhưng không khó coi. Cơ ngực và hình xăm lộ ra một nửa, công khai quyến rũ.
Thời An nuốt nước bọt, sờ điện thoại ra phía sau. Cậu nóng lòng muốn chụp ảnh xong đè người ta xuống để sủng hạnh cẩn thận.
Chung Nghiêm giữ tay cậu lại, hà hơi vào tai, "Đẹp không? Chủ nhân."
Sự hưởng thụ về thính giác còn mạnh hơn sự kích thích thị giác, Thời An như bị đổ xăng lên người, chỉ thiếu một ngọn lửa: "Đẹp, đẹp lắm."
"Chủ nhân, đến lượt em rồi."
Thời An đã hiểu cảm giác của mấy người cuồng nhân vật ảo. Quả nhiên, một tiếng chủ nhân này, mạng cũng cho luôn.
Mặc, mặc mặc mặc, mặc hết cho anh.
Thời An sốt ruột, quấn tạp dề, đeo găng tay mèo, trong lòng tràn ngập hình ảnh cô hầu gái của anh: "Xong rồi, chủ nhân của anh mặc xong rồi!"
Chung Nghiêm cầm găng tay mèo, áp lên người mình, theo đường viền cổ mà nhét vào trong, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Găng tay mèo rất dày, không cảm nhận được da thịt và nhiệt độ cơ thể. Nhưng Thời An sẽ tự tưởng tượng, có thể cảm nhận được niềm vui.
Sướng, thật là sướng!
"Chủ nhân, em còn chưa mặc xong."
Thời An chìm đắm trong những tiếng chủ nhân, choáng váng như bị gây mê: "Mặc xong rồi mà."
Chung Nghiêm lật chiếc túi dưới chân: "Ở đây còn nữa."
Quần tất trắng, quần bí ngô viền ren.
Mẹ nó, quá vội vàng rồi, chưa lấy hết.
"Cái đó là của anh." Thời An hùng hồn, "Anh mặc!"
"Chủ nhân, không phải chúng ta đã nói rồi sao, anh mặc quần áo, phần còn lại của em."
"Ai nói với anh là đã nói rồi, em có nói đâu."
Chung Nghiêm làm sao mà nghe cậu, đè Thời An xuống một chút, cầm găng tay mèo lên, "À, anh hiểu rồi, là do chủ nhân đeo cái này không tiện, nên mới không mặc."
"Không sao, anh giúp chủ nhân mặc."
Thời An vung vẩy găng tay mèo giãy giụa, "Không cần! Em không mặc!"
Chung Nghiêm không cho cơ hội, móc vào dây thun, cưỡng chế cởi quần ngủ, "Chủ nhân, đừng ngại, đây là việc mà anh nên làm."
"Muốn mặc tất trước, hay là quần bí ngô trước?"
Thời An giãy giụa: "Muốn chụp anh trước, em muốn chụp ảnh!"
"Gấp cái gì, đợi mặc xong có thừa thời gian cho em chụp." Chung Nghiêm nắm lấy cổ chân đang giãy giụa của cậu, "Chủ nhân, quần lót anh giúp em cởi nhé."
"Chủ nhân, chân đừng khép chặt như vậy, khó mặc lắm."
"Chủ nhân, tạp dề phải mặc riêng, cởi áo ngủ ra mới đẹp."
"Chủ nhân, em có giãy giụa cũng vô ích. Còn giãy giụa nữa, lát anh sẽ không dịu dàng đâu đấy."
Thời An bị vuốt ve đến nóng ran cả mặt, hôn đến không thở nổi, "Ư ư ư...Chung Nghiêm, biến thái, đại biến thái ư!"
"Cảm ơn chủ nhân đã khen, anh sẽ tiếp tục cố gắng."
Tác giả có lời muốn nói:
Cố ý đợi đến ngày cuối cùng của năm nay mới phát phiên ngoại phúc lợi, chỉ để nói với mọi người một tiếng chúc mừng năm mới!
Bất kể năm 2024 của các bạn như thế nào, đều chúc các bảo bối trong năm mới vui vẻ hạnh phúc, công việc thuận lợi, con đường học tập thành công. Những gì bạn mơ ước, kỳ vọng, chấp nhất, đều có thể vào một ngày nào đó của năm 2025 mà trở thành hiện thực.
Các bảo bối, hẹn gặp lại năm sau nhé, yêu mọi người. [Trái tim]
Edit: Mienkhonghanh
Năm mới đến rồi, mọi người hãy gác lại hết những lo toan, buồn phiền của năm cũ, mở lòng đón một năm mới với nhiều niềm vui và hạnh phúc nhé! 🌸
Nhân dịp năm mới Tết đến xuân về, Miến xin chúc tất cả các độc giả của Miến Không Hành Đây một năm mới:
Tiền vô như nước, lộc đầy nhà, sức khỏe dồi dào để còn theo dõi page Miến dài dài! 💪Mọi ước mơ đều thành hiện thực, mọi điều muốn đều suôn sẻ, đặc biệt là ai đang FA thì năm mới có bồ nhaaa! 💖Ai đang yêu thì tình cảm càng thêm thắm thiết, ai còn cô đơn thì sẽ sớm tìm được "bé Thời" của đời mình! 💑 (hoặc "bác sĩ Chung" cũng được nha 😂)Năm mới cứ thả ga đọc truyện đam mỹ của Miến, không lo hết chương đâu nhé! 📚 Miến sẽ cố gắng edit thật nhiều truyện hay cho mọi người! 😉
Cả nhà nhớ ăn Tết vui vẻ, đừng quên quay lại page Miến để cùng nhau "đu" truyện nha! Love you all! 😘