Tan Làm Đừng Về Nhà Với Bác Sĩ Chung

Chương 65: Đồ chơi



Chương 65: Đồ chơi

Trần Mạn đi ngang qua văn phòng, quả nhiên thấy Thời An đáng lẽ đã phải tan làm từ lâu. Cậu đang ngồi trước bàn làm việc, ngậm ống hút, lật xem bệnh án.

"Hai người các cậu có vấn đề gì vậy." Trần Mạn giật lấy hộp sữa sô cô la trên miệng cậu, "Không có người nhà bên cạnh, liền dùng tăng ca để giải tỏa trống rỗng à?"

Chung Nghiêm đi tham gia hội thảo nghiên cứu ở nơi khác. Thông báo gấp, vừa mới đi hai tiếng trước. Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi hết phép cưới, vẫn còn trong tuần trăng mật đấy.

"Em đang có chút việc, làm xong sẽ về ạ." Thời An lấy một hộp sữa mới đưa cho Trần Mạn, rồi cầm lại nửa hộp sữa của mình từ tay cô.

Hộp sữa mới không ai nhận, còn hộp sữa cũ cũng không ai lấy lại.

"Sữa không đủ no, đi ăn cơm trước đi." Trần Mạn nói.

"Phải đợi lát nữa." Thời An đáp.

"Không thiếu chút thời gian đó đâu." Trần Mạn giật lấy bệnh án, "Chồng cậu dùng ngày nghỉ phép năm của tôi để uy hiếp, nhờ tôi chăm sóc tốt cho cậu."

Trần Mạn lắc lắc hộp sữa sô cô la, "Đặc biệt là việc uống sữa lạnh khi bụng đói, anh ta đã nhấn mạnh, tuyệt đối không được."

Thời An không cố chấp, cậu cũng thấy đói thật, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Trần Mạn chặn người lại, "Không thay quần áo à?"

"Bây giờ ăn ở căng tin cũng phải thay quần áo sao?" Thời An kéo kéo áo blouse trắng, nghĩ thầm mới nghỉ có mấy ngày, sao yêu cầu lại nhiều hơn thế này.

"Ai nói là ăn ở căng tin." Trần Mạn lấy ra một chiếc thẻ tín dụng quen mắt, "Chồng cậu nhiều tiền như vậy, đương nhiên phải ăn ngon rồi."

Trần Mạn cùng Thời An đến bãi đỗ xe, nhìn thấy thân xe màu vàng, liếc qua kiểu dáng khoa trương, "Chồng cậu tặng?"

Thời An "vâng" một tiếng, tai đã đỏ lên trước.

Gầm xe thể thao thấp hơn xe bình thường, Trần Mạn ngồi không quen, nhưng thấy dáng vẻ của Thời An, hẳn là cậu rất thích.

Trần Mạn không hiểu nhiều về xe thể thao, tò mò hỏi kiểu xe, tiện thể tìm kiếm giá cả, suýt chút nữa thì sặc.

"Được thôi, tối nay cứ ăn thả ga đi."

Chung thiếu gia vì để người yêu vui vẻ, thật là dám chi tiền.

Nhà hàng do Trần Mạn chọn nhưng lại là sở thích của Thời An. Nơi này có nhiều loại hải sản, tốc độ lên món lại nhanh.

Trần Mạn nhìn Thời An lóng ngóng bóc càng cua, thuận miệng hỏi một câu, "Trước đây cậu ăn cái này chẳng lẽ đều do chồng cậu bóc cho à?"

Thời An đã tìm ra nguyên nhân hôm nay mình không có hứng thú với hải sản rồi. Năm đó cậu chỉ mải ăn, những biểu hiện rõ ràng như vậy mà không hề nhận ra.

Mời ăn hải sản thì thôi đi, có ai lại thấy thầy hướng dẫn đích thân bóc vỏ cho bác sĩ thực tập, một khi đã bóc lại bóc nhiều năm như vậy chứ.

"Thời An, Thời An?" Trần Mạn gọi cậu.

Thời An hoàn hồn, "Dạ?"

Trần Mạn hóng hớt, "Vừa đi đã nhớ rồi?"

Lồng ngực Thời An nóng ran, "Không có."

"Trước khi chồng cậu về, chúng ta không ăn hải sản nữa." Trần Mạn đưa cơm lươn cho Thời An, trong lòng thầm nghĩ, việc bóc vỏ cho Thời An cô không làm nhưng cũng không thể để đứa nhỏ bị đói.

"Không khoa trương như vậy đâu, bình thường em tự bóc mà."

Thời An làm ra vẻ, nhất định phải quyết chiến với con cua. Cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi, bị vỏ cua đâm vào tay.

Mẹ nó, mệt quá!

Không ăn nữa!

Sau khi ăn xong cậu đưa Trần Mạn về trước.

Thời An về đến nhà tắm rửa xong dựa vào mép giường lật xem bệnh án, chưa được nửa tiếng Chung Nghiêm gọi điện thoại tới.

Thời An bắt máy, "Về đến khách sạn rồi ạ?"

"Ở dưới lầu. Trong phòng có chủ nhiệm Ngô, không tiện."

"Có lạnh không?"

Tháng ba tuy đã lập xuân nhưng sáng tối vẫn hơi lạnh.

"Không lạnh, ở bên cạnh em quan trọng hơn."

"Em không cần anh ở bên, anh lên đó nghỉ sớm đi."

Chung Nghiêm không tiếp lời cậu, mà hỏi: "Có nhớ anh không?"

"Anh vừa mới đi, còn chưa đến bốn tiếng."

"Sao anh nghe nói có người nhớ anh đến mức tôm hùm cua ghẹ đều không ăn nổi?"

Thời An hết cách, "Sao anh ngay cả cô Trần cũng mua chuộc?"

"Anh không mua chuộc cô ấy, là cô ấy vì muốn đi du lịch vòng quanh thế giới mà cầu xin anh."

"Em đâu phải trẻ con, tự lo được cho bản thân."

"Anh là muốn cho bản thân yên tâm thôi." Chung Nghiêm nói.

Thời An hiểu cảm giác của anh, mới cưới chưa được nửa tháng, vừa đi là một tháng, ai cũng không thoải mái.

Mấy ngày nghỉ phép, hai người dính lấy nhau hai mươi tư trên hai mươi tư, hôm nay đột ngột nhận được tin, cho dù là người trưởng thành cũng sẽ mắc chứng lo âu chia ly.

"Thời An."

"Dạ?"

"Anh rất nhớ em."

Thời An chui ra khỏi chăn, "Gọi video đi."

"Thôi, nhìn càng nhớ hơn."

"Vậy phải làm sao?"

Chung Nghiêm: "Em lên giường rồi à?"

Thời An: "Ừm."

"Nằm ở bên nào?"

Thời An hít hà gối, "Bên của anh."

Trước khi Thời An về nước, nhà đã được sửa sang lại. Chung Nghiêm còn bố trí cho cậu một phòng làm việc, đồ đạc cũng đã thay mới. Chiếc giường lớn 2m2 thật ra rất lãng phí, hai người mỗi đêm chỉ nằm bên phía Chung Nghiêm, dính lấy nhau cả đêm như cặp song sinh dính liền.

"Có thể cho anh nghe một chút được không?" Chung Nghiêm nói.

"Nghe cái gì?"

"Cái gì cũng được." Chung Nghiêm nghĩ một lát, rồi lại nói: "Ví dụ như, bình thường em thở như thế nào, gọi anh ra sao?"

Thời An vùi mặt vào chăn, "Quên rồi."

"Giả ngốc gì chứ. Nhanh lên, sáng nay vừa mới gọi xong."

Nhắc đến cái này, Thời An có chút bực mình, "Anh còn dám nói, hôm nay suýt chút nữa thì em đến muộn."

"Sao lại trách anh? Không phải là do em vừa muốn cái này lại muốn cái kia, nhất định không cho anh dừng lại sao?"

"Anh đừng nói nữa." Mỗi lần ở trên giường, Thời An đều bị ép nói những lời phong lưu này.

Chung Nghiêm cười, "Bây giờ nhớ anh chưa?"

Thời An ôm gối, ấn lên bụng dưới, "Một chút."

Về nước chưa được hai tháng, ba năm xa cách, vừa mới kết hôn. Ngày nào cũng như lửa cháy, bây giờ lại buộc phải chia xa. Nói không nhớ một chút nào thì Thời An tự mình cũng không tin.

"Nhớ ở đâu?" Chung Nghiêm nói: "Phía trước hay phía sau? Miệng hay cơ thể?"

Thời An ra sức vùi vào gối, "Đều nhớ."

"Có phản ứng rồi à?"

Thời An khép chân lại, "Ừm."

"Bác sĩ Thời, lời tục tĩu của anh còn chưa nói đâu." Chung Nghiêm kéo dài giọng, hạ thấp âm thanh, "Lát nữa nói xong em phải làm sao? Chắc là sẽ nghẹn chết mất."

"Vậy thì đừng nói."

"Anh ủ mưu nửa ngày rồi, dựa vào cái gì không cho nói."

"Nói xong anh cũng có chịu trách nhiệm đâu!" Thời An bực bội muốn chết, "Cúp máy, em đi giải quyết một chút."

"Em giải quyết như thế nào?" Chung Nghiêm nói.

"Anh nói xem giải quyết thế nào." Thời An ngồi dậy, đang cân nhắc xem nên vào nhà vệ sinh lấy giấy hay là tắm nước lạnh.

Chung Nghiêm nhìn thấu cậu, "Trời này mà tắm nước lạnh sẽ bị cảm."

"Không tắm, em tự giúp mình."

"Chỗ đó là của anh, tay em không có quyền."

"..."

Thời An thầm nghĩ người này lên cơn gì vậy, "Vậy thì phải làm sao? Còn để em khó chịu mãi à?"

"Em có thể ấn huyệt nội quan."

Đúng rồi, sao lại quên cái này chứ.

Huyệt nội quan có thể điều chỉnh tâm trạng, chuyển hướng sự chú ý, giảm bớt cảm xúc kích động do ham muốn tình dục mang lại.

Thời An vội vàng muốn giải tỏa, "Em cúp máy đây, anh cũng nghỉ sớm đi."

Chung Nghiêm dặn dò đi dặn dò lại, "Đợi anh về, không được tự mình chạm vào."

"Biết rồi."

Cúp điện thoại, Thời An tìm thấy huyệt vị, ấn khoảng mười mấy phút. Không những không giảm bớt mà còn vì sự quyến rũ không dứt của Chung Nghiêm, càng ngày càng khó chịu hơn.

Thời An tức giận buông tay, chui vào chăn trách móc Chung Nghiêm.

Không cho tắm nước lạnh, cũng không cho dùng tay giải quyết, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà cứ phải nhịn một tháng, thật sự sẽ chết người mất.

Thời An nghĩ không thông. Du học ba năm cũng không như thế này, sao kết hôn xong lại thành ra lắm bệnh như vậy.

Đều tại Chung Nghiêm, nhất định ngày nào cũng phải làm đúng giờ. Thành ra đồng hồ sinh học một ngày không chạm vào là khó chịu.

Thời An mặc áo ngủ của Chung Nghiêm vào, ép mình không được nghĩ nữa, cố gắng hai mươi phút, trằn trọc trở mình, vẫn không buồn ngủ.

Đến khi nghẹn đến phát điên, Thời An mới phản ứng lại. Anh ấy không cho dùng tay nhưng không nói không cho dùng cái khác.

Thời An chạy vào phòng chứa đồ, ôm thùng giấy trở về.

Trong nhà không có ai nhưng cậu vẫn thấy chột dạ, Thời An kéo kín rèm cửa, chỉ bật đèn đầu giường của Chung Nghiêm.

Đồ chơi đều tương tự, cũng không khác nhau là mấy, Thời An chọn một cái có màu sắc và kích cỡ giống với Chung Nghiêm nhất, tạm thời gọi là "Chung Nghiêm phiên bản thấp".

Nắn bóp đủ các góc độ, không có nhiệt độ, cảm giác bình thường, cũng không đẹp mắt lắm.

Thời An ấn nút công tắc, động tác rất máy móc, cảm giác như dây chuyền sản xuất, cái thứ này có gì hay để chơi chứ?

Chán, khác xa quá.

Chỉ có thể dùng tạm vậy.

Thời An khử trùng "phiên bản thấp" ba lần, lấy ra một hộp bao cao su, xé ra bọc vào.

Lại ấn nút công tắc, "phiên bản thấp" rung lắc, vặn vẹo, xoay tròn.

Thời An nhíu mày, xấu quá.

Không có cảm giác chân thực của "bản chính", nhưng kích thước thì 1:1. Không có sự giúp đỡ trước của Chung Nghiêm, nếu trực tiếp làm chắc có thể lên tiên luôn.

"Phiên bản thấp" đặt trên giường, Thời An tiếp tục lục thùng đồ.

Nghĩ đến đây vốn là quà tặng cho chủ nhiệm Từ và thầy Vu, Thời An lại muốn cho chủ nhiệm Từ một trận.

Thật là thần kinh!

Đồ chơi nhỏ bày đầy giường, Thời An tìm ra ba lọ dầu bôi trơn. Bình thường họ không dùng loại này, Thời An cũng không hiểu biết nhiều, chọn tới chọn lui, chọn loại mà mình cho là tốt nhất.

"Mềm mại đêm khuya, giúp bạn vui vẻ đến bình minh."

Mở bao bì ra, đổ nửa lọ lên "phiên bản thấp".

Chất gel glycerin trong suốt, không có mùi.

Thời An tựa vào mép giường, ấn nút công tắc. Nhìn "phiên bản thấp" rung lắc vặn vẹo, đổi một nấc, tiếp tục nhìn rung lắc vặn vẹo, đổi tiếp một nấc, rồi lại tiếp tục nhìn.

Nhìn tới nhìn lui, Thời An buồn ngủ.

Cậu kéo cạp quần, liếc mắt nhìn.

"..."

Cái thứ này còn hữu dụng hơn cả huyệt nội quan.

Thời An xé bao cao su, bọc giấy lại, tùy tiện đặt lên đầu giường, chui vào chăn.

Ham muốn bề ngoài đã tiêu tan, nhưng thực tế Thời An ngủ không ngon. Cả đêm mơ màng đủ loại Chung Nghiêm.

Anh mặc vest, anh mặc áo blouse trắng, anh mặc áo ba lỗ thể thao, còn cả... anh không mặc gì cả.

Cậu trằn trọc trở mình đến khi thiếp đi.

Vai Thời An lành lạnh, vành tai nóng ran, có mùi của Chung Nghiêm xông vào.

Thời An trở mình, mơ màng, "Anh về rồi."

"Ừm, sao lại ngủ bên này?"

Cảm giác được ôm, lại như được hôn, Thời An nhớ lại lời nói bên tai.

Sao lại ngủ bên này, bên này...

Đột nhiên, Thời An mở mắt, bật người ngồi dậy, "Anh, sao anh lại về?"

"Nhớ em quá." Chung Nghiêm tiến lại gần, hôn lên môi cậu, tay vuốt ve eo, "Lại sợ em khó chịu nên bay về ngay trong đêm."

"Vậy, vậy anh không cần đi công tác nữa à?" Thời An như kẻ trộm, dùng chăn che đi phía bên kia của giường.

"Sáu giờ có chuyến bay quay lại, kịp thôi."

"Vậy, vậy... vậy anh tắm chưa?" Chăn căn bản che không hết, Thời An cuống cuồng, "Hay là, hay là đi tắm trước đi."

Chung Nghiêm nắm lấy tay cậu, cởi áo ngủ, đặt lên tim, "Quần áo đều đã thay, em nói xem anh đã tắm chưa?"

"Uống nước không?" Thời An cố tìm lý do, điên cuồng tìm cớ, "Có khát không? Có đói không?"

"Không khát, cũng không đói." Chung Nghiêm đè người xuống, cơ thể áp xuống, "Chỉ muốn hầu hạ..."

Lời còn chưa dứt, Chung Nghiêm tự động dừng lại.

"Sao ra nhiều mồ hôi thế này?" Chung Nghiêm chạm vào trán và lòng bàn tay của Thời An, "Không thoải mái à?"

"Không, không, không, rất thoải mái."

Chung Nghiêm bật đèn, Thời An điên cuồng ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.

Một giờ sáng, đèn phòng ngủ sáng trưng, ánh mắt của Chung Nghiêm bắt đầu từ Thời An, chuyển đến cuối giường thì kết thúc.

Người đàn ông lật chăn lên, mặt đen như đít nồi.

Thời An như thấy lại chính mình lúc mới đến khoa cấp cứu, người cứng đờ trong chăn, hối hận đến muốn chết.

Tang chứng vật chứng đầy đủ, giải thích cũng bằng thừa, có nói hoa mỹ đến mấy cũng chẳng ai tin.

Thời An ôm gối, chờ ma quỷ xuất quan.

Chung Nghiêm đi nửa vòng ngồi xuống phía bên kia giường, dưới chân là thùng giấy bị quăng lung tung, đầu giường có một cái gói giấy, bao cao su đã dùng.

Anh cầm lấy đồ chơi, ấn nút công tắc, từ tốn nói: "Bác sĩ Thời, chơi cũng ra trò đấy nhỉ?"

Tuy rằng Chung Nghiêm có thể không tin nhưng Thời An vẫn muốn tranh thủ, "Em không chơi."

Chung Nghiêm nhặt lên lọ dầu bôi trơn đã dùng hết một nửa, "Trước bằng chứng, lời biện giải của em chẳng có chút tác dụng nào hết."

"Em đúng là không chơi."

"Lý do đâu?"

"Chung Nghiêm phiên bản thấp" vặn vẹo trong tay "Chung Nghiêm phiên bản chính".

Thời An liếc nhìn, nói thật: "Ngoại hình rất tệ, cảm giác bình thường, còn không biết nói, cứ ong ong rất ồn. Ngoài kích thước có thể so với anh, còn lại đến bản thấp của anh cũng không tính."

"Em đâu phải bãi rác cái gì cũng nhận." Thời An cằm đặt trên đầu gối, nói ra nỗi ấm ức trong lòng, "Em chỉ muốn anh thôi."

Một bụng lửa giận trong nháy mắt tiêu tan hơn nửa, Chung Nghiêm tắt nguồn, ném trở lại thùng, "Biện giải anh chấp nhận, nhưng vẫn thiếu bằng chứng."

Chung Nghiêm tiến lại gần, nâng cằm cậu, ngước lên, "Làm sao để anh tin nó không chạm vào em."

"Anh đi vào là sẽ tin thôi."

Giường được trải lại sạch sẽ, Chung Nghiêm điều chỉnh ánh đèn dịu đi, ôm Thời An về phía của anh, "Cụ thể hơn."

Thời An vòng tay qua cổ anh, ngước cằm hôn, "Vẫn giống như buổi sáng..."

"Chặt như vậy....."

Tác giả có lời muốn nói:

Lời lẽ hổ báo gì vậy [lườm]

Edit: Mienkhonghanh

Bản raw được bạn Mai Huong gửi, rất cảm ơn bạn Hương nha =)))

Còn chương 66 nữa nhaaaaa