Tân Nương Của Sơn Thần

Chương 1



1.

Ta bị dâng làm tân nương cho Sơn Thần, vốn chẳng ngờ mình còn có ngày sống sót quay về.

Dân làng trói chặt ta như buộc tế phẩm, rồi tản đi hết, bốn bề tĩnh lặng đến rợn người.

Chẳng bao lâu, ta thấy thủy triều từ sắc tối dần chuyển sang đỏ ngầu, như m.á.u cuồn cuộn ập tới.

Bên tai lại vang lên tiếng ca khe khẽ của vô số oán linh, âm điệu âm u rợn gáy, khiến ta toàn thân tê dại.

Đúng lúc ấy, từ hư không bước ra một bóng người mờ ảo, giọng nói vừa lãnh đạm vừa khổ sở: “Ồ… sao kẻ này chưa bị dọa ngất vậy?”

Ta trừng mắt, nhất thời chẳng rõ là ta sợ hắn, hay hắn lại đáng sợ hơn ta.

“À, oán khí thật nặng.” Hắn lễ độ nói, rồi quay sang lắc đầu với đám hồn ma bên cạnh: “Loại này ta không ăn. Ăn vào lại đau bụng.”



2.

Ở chốn này, Sơn Thần đã sớm hóa thành tà thần.

Để xoa dịu cơn giận dữ của hắn, dân làng chỉ biết chọn ra một tân nương dâng tế.

Lần này, kẻ bị điểm danh lại chính là tỷ tỷ cùng huyết thống với ta.

Phụ thân coi việc song sinh là điềm gở, bởi ta sinh sau một khắc, nên quanh năm bị giam trong gian phòng tối.

Tỷ biết ta tồn tại, đôi khi lén phụ mẫu xuống thăm.

Nàng từng nói: “Muội muội, tỷ nhất định sẽ cứu muội ra ngoài.”

Vì lời hứa mong manh ấy, ta đếm từng ngày chờ đợi.

Cuối cùng một hôm, cánh cửa mở ra.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Ánh dương rọi đến trước mắt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cùng với ánh sáng ấy, là từng hàng trai tráng cầm đuốc, ánh nhìn đầy ghê tởm, vẫy tay bảo người khác khiêng ta đi.

Lâu ngày chẳng thấy mặt trời, thân thể ta gầy yếu, dinh dưỡng thiếu thốn. 

Phụ thân lại chỉ khi nhớ mới vứt cho chút đồ ăn, cả người ta tóc rối mặt lem, hình hài nhếch nhác.

Bị kéo giằng mạnh, đau nhói khắp thân.

Khi đi ngang qua, ta thấy tỷ khoác y phục gấm lụa, nũng nịu nép trong lòng phụ mẫu. 

Mẫu thân còn nhẹ giọng an ủi: “May mà con còn nhớ tới đứa muội cùng huyết thống.”

“Cô ta đâu phải muội muội của con!” — tỷ cau mày thét lớn — “Ả ta đó vốn đáng ghê tởm, ch*t cũng đáng!”

Ta cúi xuống nhìn bản thân: áo quần rách nát, thân thể tiều tụy. Rõ ràng cùng một gương mặt, mà cảnh ngộ lại khác biệt một trời một vực.

Đến hôm nay, ta mới hiểu: cái gọi là “hy vọng” của nàng, chỉ là muốn lấy ta làm nền, để bản thân thêm cao quý.

Không ai ngờ, ta bỗng vùng dậy, rút mảnh sắt giấu trong tay áo, vung thẳng lên mặt nàng.

“A!!”

Dẫu vì thân thể suy nhược, ta lập tức bị đè xuống.

Nhưng với Hoa Ngọc — kẻ coi dung nhan là mạng sống — thì vết thương trên mặt lại là đả kích chí mạng. 

Nhìn dòng m.á.u rịn ra, nàng kinh hoàng thét gào. 

Nàng vốn vẫn mơ được nương vào nhan sắc, câu một phu quân giàu sang.

Phụ thân giận dữ, sắc mặt tối sầm, xông tới muốn tát ta.

Ta không chút do dự, lạnh lùng xoay mặt: “Xin cứ đánh! Nếu ông làm hỏng tế phẩm, để xem Sơn Thần giáng tội xuống ông thế nào!”

Ông ta cứng đờ, tức giận mà không dám động thủ.

Trước ánh mắt thù hận ngùn ngụt của Hoa Ngọc, ta lại cảm thấy sảng khoái, nhếch môi nói: “Chẳng phải ngươi luôn miệng bảo chúng ta không phải tỷ muội sao? Giờ mặt ngươi khác ta rồi, há chẳng phải càng đúng lời ngươi ư?”