3.
Lễ tế kề cận, dẫu ta có làm thương tổn đứa con gái ruột của họ, gia đình ba người kia hận đến mức muốn xé xác ta, song vẫn bị trưởng thôn ngăn lại.
Trưởng thôn nghiêm giọng quát: “Đủ rồi! Ngày mai nàng sẽ phải ch*t, còn tính toán với một kẻ sắp thành ma làm gì!”
Hoa Ngọc lúc này càng thêm ngạo mạn, cất giọng chua cay: “Tiện nhân, trước khi ch*t cũng chỉ biết giãy dụa kêu gào!”
Rời đi, nàng vẫn khoác tay phụ mẫu mà nũng nịu. Mẫu thân dịu giọng an ủi: “Vài vết thương nhỏ thôi, bôi ít thuốc mấy ngày là khỏi.”
Còn ta — kẻ mang khuôn mặt giống hệt — thì bị chính tay bọn họ đẩy ra ngoài, trao lên tế đàn. Cũng may, ta vốn là muốn tìm ch*t.
Người già trong thôn thường kể: thuở ban sơ, Sơn Thần nhân từ, chở che một phương.
Nhưng vì dân làng ác nghiệp chất chồng, hắn phẫn nộ, dần hóa thành tà thần.
Kẻ ngu muội chọn cách lấy tế phẩm dỗ dành, mong cầu một thời yên bình.
Nhưng lễ người lại chỉ khiến sát khí của hắn thêm bùng nổ.
Vậy nên ta nguyện hiến thân, để hắn ăn ta, biến thành một phần của cuồng nộ ấy, cuối cùng cuốn phăng cái thôn mục nát này.
Thế nhưng khi hắn buông tha ta, định xoay người bỏ đi, đầu óc ta bỗng trống rỗng, rồi chợt lao tới: “Không được! Ngài phải ăn ta!”
Từ cổ chí kim, hẳn chưa từng có tân nương nào dám ngang ngược chống đối như vậy.
Nhưng ta vốn đã một lòng cầu tử, kẻ đi chân trần nào sợ kẻ mang giày?
Người trong thôn dĩ nhiên không thể đoán nổi hậu quả của việc chọc giận vị tà thần này.
“Ồ… lại còn có kẻ ép mua ép bán sao?”
Ngoài dự liệu, hắn không nổi giận, chỉ khẽ nhíu mày, thở dài: “Được rồi, đợi khi nào oán khí trong người nàng tan đi, ta sẽ ăn nàng.”
Giọng điệu và thần sắc ấy, tựa như bậc trưởng bối bất lực dỗ dành một đứa trẻ vô lý.
4.
Rồi ngay sau đó hắn quay mình, định dẫn các oán linh rời đi.
Chốc lát, vạn linh dấy động, muôn tiếng hòa cùng vị thần ấy — cảnh tượng hùng vĩ khó tả: hắn sắp rời đi!
Hắn hoàn toàn không lưu tâm tới ta, lời nói lúc trước của hắn vốn chỉ là để mặc ta tự sinh tự diệt.
Dù có đưa ta về, một cô dâu bị thần từ chối cũng chỉ còn lối mòn dẫn tới tử.
Khi họ chực biến mất, ta không kịp nghĩ nhiều, vội nắm lấy oán linh gần kề nhất.
Oán linh e cũng không ngờ bị ta bắt, vùng vẫy thoát chẳng kịp.
Chớp mắt, một luồng quang trắng lóe lên, khi ta mở mắt, đã thấy mình bước vào chốn như tiên cảnh — đẹp đến mê hoặc.
Cảnh sắc làm ta choáng ngợp: chớ nói ta đã sống cả đời nơi u tối dưới lòng đất, ngay cả những lần hiếm hoi lên mặt đất, mắt ta chỉ thấy đồng hoang, còn chốn này, trời xanh mây trắng, chim hót hoa thơm, có lẽ hươu nai hay trâu bò thong thả tới uống nước — một bức tranh phồn thịnh, sinh khí tràn đầy.?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có lẽ đây chính là mảnh tịnh địa cuối cùng mà Sơn Thần gìn giữ.
Sơn Thần trông thấy ta, chỉ hơi nhíu mày hỏi: “Theo đến đây?”
Oán linh vội quỳ sấp xuống, Sơn Thần chỉ vỗ nhẹ lên đầu nó: “Hẳn oán khí nàng cùng tần với ngươi, không đề phòng cũng là lẽ thường, không phải lỗi của ngươi.”
Nói xong, hắn tiến vào một hang động, từ đầu tới cuối, vẫn chẳng hề đặt ta vào tâm.
Ta đứng lặng một lúc, rồi quyết định theo sau.
Oán linh vội tới chặn, ta không chút e ngại đáp: “Ta tìm ch*t, trời đất làm chứng, ngươi lo chi?”
Oán linh đầu đơn ý thiếu, lại không biết lời, bàng hoàng đờ ra, chỉ bập bẹ đếm trên ngón tay mà suy nghĩ. Ta liền nhân đó vụt lao vào hang.
Vào trong rồi, ta mới hiểu vì sao nó cố ngăn.
Lúc trước hào hùng sinh động, giờ đây Sơn Thần tái nhợt, nhắm chặt đôi mắt, bị vô số dây leo quấn lấy, như đã kiệt sức.
Vị thần đứng ngay trước mặt ta, trước ta dường như chẳng phòng bị chi.
Rồi ngay sau đó hắn quay người, định đem các oán linh rời đi.
Một lúc, vạn linh dấy động, muôn tiếng cùng hòa với vị thần ấy — cảnh tượng hùng vĩ đến không thể tả: hắn sắp đi rồi!
Hắn hoàn toàn chẳng để ý đến ta, lời nói lúc trước của hắn, về bản chất chỉ là để mặc ta tự sinh tự diệt.
Dù có đưa ta về, một cô dâu bị thần từ chối cũng chỉ có một con đường là ch*t.
Trong khoảnh khắc họ sắp biến mất, ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nắm lấy oán linh ở gần mình nhất.
🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗
Oán linh chắc cũng không ngờ ta bắt được nó, nhưng nó vùng thoát không kịp.
Chớp mắt một luồng sáng trắng lóe lên, khi ta mở mắt ra thì đã đến một chốn như tiên cảnh — đẹp tuyệt vời.
Cảnh sắc khiến ta choáng ngợp ngay tức khắc: không nói tới việc ta từng sống cả đời dưới đất, ngay cả những lần ngắn ngủi ở mặt đất trước đây, mắt ta cũng chỉ thấy đồng hoang.
Còn ở đây, trời xanh mây trắng, chim hót hoa thơm, có lẽ cả hươu nai hay trâu bò thong thả đi uống nước trong rừng — một bức tranh màu mỡ, sinh khí ngập tràn.
Có lẽ đây chính là mảnh đất thanh tịnh cuối cùng mà Sơn Thần canh giữ.
Sơn Thần nhìn thấy ta, chỉ hơi nhíu mày một chút: “Theo đến đây?”
Oán linh vội sấp mình xuống quỳ, nhưng Sơn Thần chỉ vỗ đầu nó: “Chắc là oán khí của nàng cùng tần với ngươi, không đề phòng cũng phải thôi, không phải lỗi của ngươi.”
Nói xong, hắn bước vào một hang động, từ đầu tới cuối vẫn chẳng đặt ta vào trong tâm.
Ta đứng sững một lúc, rồi quyết định vẫn đi theo.
Oán linh vội tiến lên ngăn cản, ta không chút áy náy đáp: “Ta tìm ch*t, trời đất làm chứng, ngươi lo chi?”
Oán linh đầu óc đơn thuần, lại không biết nói, đứng sững ra đó, rồi bập bẹ đếm trên ngón tay mà suy nghĩ. Ta tranh thủ lúc đó lao vụt vào hang.
Vào trong rồi, ta hiểu vì sao nó cố ngăn ta. Lúc nãy còn mạnh mẽ sinh động, giờ đây Sơn Thần tái nhợt, nhắm chặt đôi mắt, bị vô số dây leo quấn lấy, như đã mất hết sức sống.
Vị thần đứng ngay trước mắt ta và với ta dường như chẳng hề có phòng bị.