Phiên ngoại của Tạ Hoài.
Sau khi Oản Oản thành thân với ta, nàng nhiều lần phàn nàn rằng nước Phàn quá phong kiến, nói tình hình hiện tại thực sự đang kìm hãm sự phát triển của xã hội.
Thỉnh thoảng nàng còn nói ra mấy lời điên rồ, ví như nam nữ bình đẳng, nữ tử cũng có thể lập công danh, đọc sách viết chữ, mẫu thân nàng chính là một ví dụ điển hình.
Còn nói, nếu từ nhỏ nàng có thể đọc sách viết chữ thì đâu đến mức không biết chữ lớn nào, ngay cả tấu chương cũng không nhận ra. Ban đầu ta chỉ xem như nghe chuyện cười, nhưng nghe nhiều rồi lại cảm thấy cũng có vài phần hợp lý.
Sau khi tân đế đăng cơ, hắn rất kính trọng ta, hỏi ta có đề xuất gì không. Ta lập tức đem những lời kỳ quái của Oản Oản kể lại một lượt, hắn suy nghĩ một lúc, sau đó nói một câu: “Thú vị.”
Hôm sau, lập túc ban hành sắc lệnh: Nữ tử không cần bị giam trong khuê phòng, có thể tự do ra ngoài như nam nhân, được phép buôn bán, học chữ, không cần che mặt khi ra khỏi cửa.
Lệnh này vừa ban bố, toàn kinh thành lập tức dậy sóng.
Những tiểu thư thế gia vốn quanh năm ru rú trong khuê phòng, nếu trong tay có chút bạc nhàn rỗi, liền lập tức mở tiệm khắp kinh thành.
Tiệm bán phấn son thì mỹ phẩm tinh xảo, đa dạng, mẫu mã đẹp mắt, nhanh chóng đánh bại các cửa hàng do nam nhân kinh doanh trước đó.
Tiệm bán y phục lại càng không cần bàn, hoa văn đều do chính tay các nàng thêu, vải vóc vừa thoải mái, kiểu dáng lại phong phú, cầu gì được nấy…
Oản Oản thì mở một võ quán, tiện thể buôn bán binh khí.
Ban đầu ta nghĩ nữ tử ở kinh thành đều xem trọng lễ giáo, chắc chẳng ai hứng thú với việc múa đao lộng thương. Nhưng không ngờ, ngay ngày khai trương đầu tiên đã náo động khắp thành.
Không chỉ những cô nương chưa xuất giá bỏ tiền đến học võ, mà ngay cả những phụ nhân đã có chồng cũng kéo đến nườm nượp.
Các nữ tử ấy rất thân thiết với Oản Oản, sau nửa tháng luyện võ trở về còn cười nói rằng phu quân của họ, kẻ nào trước kia uống say là động thủ đánh vợ, thì nay đều trở nên ngoan ngoãn hơn hẳn…
Quốc Tử Giám cũng mở cửa cho nữ tử, bé gái trong kinh chỉ cần vượt qua sơ khảo là đã có thể nhập học tại Quốc Tử Giám. Nam nữ học chung, chia thành bốn lớp Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Nửa năm sau khi khai giảng, Tế tửu hớn hở đến phủ ta tìm Oản Oản, râu ria cũng theo niềm vui mà rung động.
"Phu nhân không biết đó thôi, từ sau khi các nữ sinh nhập học, bọn họ học hành còn nghiêm túc hơn cả nam nhân. Mới nửa năm trôi qua, lão phu phát hiện không ít cô nương so với công tử còn thích hợp với con đường đèn sách hơn. Làm quan hay không chẳng quan trọng, chí ít bọn họ cũng có thể hiểu biết thêm đôi phần, chẳng phải rất tốt sao?"
Oản Oản vừa cắn hạt dưa vừa nhìn Tế tửu: "Lão già, trước kia chẳng phải lão ghét ta nhất sao?"
Tế tửu vuốt râu, trừng mắt nhìn nàng: "Ngài nói bậy bạ gì đó, chẳng lẽ ngài không nhớ lúc trước mình bướng bỉnh đến mức nào ư?"
Ngày nào cũng không phải đánh người này thì cũng đánh kẻ kia, ngang ngược cậy mạnh, lão phu chẳng qua chỉ muốn kéo ngươi vào con đường chính đạo mà thôi.
"Nay Trưởng Công chúa đã được rửa oan, mọi người cũng biết những năm qua ngài sống không dễ dàng gì, ai nấy đều thương tiếc ngươi đôi phần."
"Ý kiến của ngài rất hay, đúng là phúc lợi cho bách tính trong kinh, lão phu đương nhiên cũng quý mến ngài hơn nhiều."
"Sao nàng lại nhỏ mọn đến thế? Lão phu nhẫn nại giảng đạo lý với nàng, vậy mà nàng lại nôn thốc nôn tháo!"
Ta vừa đẩy Tế tửu ra ngoài vừa nói: "Nhàn rỗi không có việc gì thì đi dạy đám học trò của ngươi đi. Đã biết mình khiến người khác chán ghét thì sau này bớt đến đây một chút."
Tế tửu hậm hực phất tay áo rời đi.
Từ sau khi Oản Oản có thai, nhạc phụ ta hận không thể dọn hẳn vào phủ.
"Ôi chao, nữ nhi của ta ơi... khổ sở biết bao nhiêu... Phải làm sao đây, ai u... Phụ thân đây hận không thể sinh thay con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Oản Oản ngây người ngáp dài, chọc chọc ta vừa mới tỉnh dậy: "Đi, rót cho phụ thân ta chén trà làm dịu cổ họng đi. Nghe giọng thế này là vừa ngủ dậy đấy, khàn cả rồi."
Từ sau khi mang thai, Oản Oản trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Mỗi lần nhìn thấy nhạc phụ bận bịu trong sân, nàng lại lén lút lau nước mắt.
"Khóc cái gì?"
Oản Oản ôm bụng, chui vào trong lòng ta:
"Trước kia ta luôn cảm thấy ông ấy vô dụng, chỉ biết khóc lóc như trẻ con."
"Nhưng giờ có con rồi, ta mới hiểu, ông ấy một thân một mình theo mẫu thân ta vào kinh, cái gì cũng không biết, không có gia thế, cũng chẳng có bản lĩnh."
"Vốn dĩ, ông ấy chỉ có một mình mẫu thân ta. Sau khi mẫu thân mất, ông ấy mang theo ta, không thể quay về thôn, ngày ngày nơm nớp lo sợ, muốn báo thù cũng không dám, chỉ sợ vì vậy mà hại đến ta."
"Những năm qua, ông ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì..."
Ta nhẹ nhàng vỗ lưng Oản Oản, dỗ dành nàng:
"Nhạc phụ bây giờ rất vui vẻ. Mối thù của nhạc mẫu đã báo, sau này nàng cũng không khiến ông ấy lo lắng nữa. Ông ấy có thể sống một đời tự do rồi."
Oản Oản lại khóc thêm một trận nữa.
Oa Oa sinh con vào một ngày xuân.
Bà đỡ trong phòng không ngừng cổ vũ nàng. Những nữ tử trong kinh từng được nàng giúp đỡ thì đứng ngoài phủ, tay cầm lễ vật, im lặng chờ đợi tin tức.
Nhạc phụ của ta cũng không ngoài dự đoán, lại khóc nữa rồi. Ban đầu ông ấy ôm lấy cột trụ, sau lại thấy ôm cột không thoải mái, bèn nhào đến ôm lấy ta, khóc đến mức không thở nổi.
"Hiền tế à, con đừng thấy Oản Oản lúc nào cũng thích động tay động chân, thực ra con bé là một đứa trẻ rất nhạy cảm đấy."
"Bề ngoài con bé trông dữ dằn, nhưng trong lòng lại rất để tâm đến ánh mắt người khác. Khi còn nhỏ, mỗi lần bị bắt nạt là con bé lập tức đánh người, vừa đánh vừa khóc, nó thực sự không phải một cô nương ngang ngược, nó chỉ muốn tự bảo vệ bản thân mà thôi..."
Ta gật đầu: "Con biết, lần đầu tiên gặp Oản Oản, nàng ấy đang đánh đập vị hôn phu đầu tiên của mình."
Nam nhân kia lăng nhục nàng trên phố, nói nàng thô lỗ vô lễ. Nàng vừa đánh vừa khóc, thật đáng thương. Về sau, ta còn thấy nàng thêm vài lần nữa, lần nào cũng là bị người ta ức hiếp. Trong kinh, những kẻ nịnh hót xu thời luôn bắt nạt nàng.
Nàng không có bạn bè, cũng chẳng có ai làm bạn. Bị ấm ức thì chỉ có thể một mình ngồi khóc trong góc, vừa khóc vừa gọi "Mẫu thân".
Khi ấy ta đã hiểu, tiểu cô nương này, thực ra chưa từng có một ngày vui vẻ nào cả.
"Oa..."
Bà đỡ ôm lấy đứa bé, vội vàng bước ra ngoài báo tin vui:
"Chúc mừng đại nhân, là một tiểu thư."
Nhạc phụ ta ôm lấy đứa bé, nước mắt nhỏ xuống khuôn mặt non nớt:
"Công chúa, nàng xem, Oản Oản của chúng ta thật giỏi..."
Ta bước đến bên giường, quỳ xuống bên cạnh. Oản Oản đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trên trán lấm tấm mồ hôi, vừa trông thấy ta, hốc mắt nàng lập tức đỏ hoe, nở nụ cười: