Tần Oản Oản

Chương 11



27.



Cái c.h.ế.t của mẫu thân ta một lần nữa bị khơi lại.

Chỉ sau một đêm, không ít phó quan đứng trên triều đưa ra bằng chứng, nói rằng năm đó mẫu thân ta căn bản không phải tử trận nơi sa trường mà là bị kẻ gian hãm hại. Trận chiến năm ấy vốn đã sắp kết thúc, nhưng đúng vào thời điểm thu dọn tàn cục, mẫu thân ta lại đột ngột bị tập kích.

Các phó quan nói, dựa vào võ nghệ của mẫu thân ta, nếu kẻ địch thực sự ở ngay bên cạnh, người tuyệt đối không thể không có phản ứng. Trừ phi kẻ ám sát người vốn dĩ chính là người thân cận ngay bên cạnh.

Những lời này đã được chứng thực qua tấu chương mà phụ thân ta dâng lên. Tựa như ngay trước thềm đại chiến, Thái phó đột nhiên gửi thư, dặn dò mẫu thân ta dẫn theo ấu tử của hắn ra chiến trường rèn luyện.

Mẫu thân ta từ nhỏ đã được Thái phó dạy dỗ, đương nhiên không hề đề phòng, thậm chí vì thuận tiện chăm sóc hắn, còn để hắn ở sát bên mình nhất. Thế nhưng sau khi mẫu thân ta chết, nam nhân kia lại mất tích không dấu vết. Các phó tướng nói rằng, thứ biến mất cùng hắn còn có cả sơ đồ bố trí quân sự năm đó.

Nghe xong những lời này, phụ thân ta lập tức mềm nhũn ngã xuống đất. Tạ Hoè ra tay kịp thời, đỡ lấy phụ thân ta, trấn định nói:

"Nếu năm đó Trường Công chúa không c.h.ế.t nơi sa trường, chỉ sợ ngày nàng trở về kinh cũng sẽ có người lập tức vu cho nàng tội thông địch phản quốc. Chính vì nàng c.h.ế.t trận, nên kẻ đứng sau mới chịu tạm thời buông tha cho huyết mạch duy nhất của nàng."

Phụ thân ta vừa nghe xong lại bật khóc thảm thiết:

"Bệ hạ! Người nhất định phải làm chủ cho thảo dân! Khi đó, nha đầu Oản Oản mới chưa đầy mười tuổi, ấu tử nào có tội tình gì!"

Bệ hạ giận đến phát run.

Người và mẫu thân ta cùng mẫu sinh ra, từ nhỏ thân thiết nhất. Năm đó triều đình không có đại tướng, mẫu thân ta thương xót bệ hạ nên mới cầm quân xuất chinh, một đi chính là nhiều năm trời.

Người vốn nghĩ, tương lai huynh muội đoàn tụ, sẽ được hưởng thụ tình thân, nào ngờ, bao năm tháng trôi qua, khi cố nhân trở về kinh, thứ còn lại chỉ là một nắm hài cốt lạnh băng.

Nếu thực sự là c.h.ế.t trận nơi sa trường, ít ra còn có thể lưu danh sử sách, trở thành một đoạn chuyện đẹp. Nhưng đến cuối cùng lại phát hiện, tất cả chỉ là một âm mưu toan tính. Trái tim bệ hạ vốn đã tràn đầy áy náy, làm sao có thể chịu đựng nổi.

Người cúi đầu nhìn từng phong thư trước mặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Đến cuối cùng, bỗng vỗ mạnh xuống long án, lớn tiếng quát:

"Truyền Thái tử vào điện!"

28.

Ngày thứ ba sau khi ta thành thân, Thái tử bị áp giải vào Đại Lý Tự thẩm vấn.

Thân phận hắn tôn quý, dù có chút tâm tư tính toán, nhưng chung quy vẫn không chịu nổi hình phạt nặng.

Đặc biệt là khi Tạ Hoè đích thân giám hình, trực tiếp bỏ qua những thủ đoạn vô thưởng vô phạt, lập tức dùng đến tra tấn lóc xương cắt thịt. Mới nửa canh giờ trôi qua, Thái tử đã không chịu nổi, khai ra toàn bộ chuyện năm đó.

Hắn từ nhỏ được Thái phó chỉ dạy, đương nhiên cũng nhờ Thái phó mưu tính cho mình. Khi ấy, mẫu thân ta thanh thế quá lớn, liên tiếp đánh thắng nhiều trận, bệ hạ lại từng có lần trong cơn say ngỏ ý muốn giao một nửa hổ phù cho mẫu thân ta. Chính điều này đã khiến Thái tử nổi lên ý định g.i.ế.c chóc.

Thái tử khóc lóc kêu oan, nói rằng từ xưa đến nay, hổ phù luôn do Hoàng hậu hoặc Thái tử nắm giữ, vậy mà bệ hạ lại có ý giao cho Trường Công chúa, sao có thể không khiến người ta hoài nghi rằng người muốn lập lại Thái tử khác.

Huống hồ, hắn có thể trở thành Thái tử vốn dĩ cũng không phải lẽ đương nhiên. Nếu không phải vì đích trưởng tử do Hoàng hậu sinh ra bị c.h.ế.t đuối năm năm tuổi, vị trí này vốn dĩ không đến lượt hắn.

Tạ Hoè dâng khẩu cung của Thái tử lên bệ hạ, lại thuận miệng nói thêm một câu:

"Thần cho rằng chuyện tiên Thái tử rơi xuống nước năm đó cũng nên tra xét lại."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Chỉ một câu nói này đã khiến Bệ hạ thổ huyết. Hoàng hậu nghe tin, lập tức khóc lóc thảm thiết, chạy đến trước mặt Bệ hạ làm ầm lên một trận. Bệ hạ bị ép đến đường cùng, đành phải hạ lệnh tra xét kỹ lưỡng.

Quả nhiên, Đại Lý Tự tra ra được, hơn mười năm trước, một cung nữ xuất cung chính là người hầu cận bên cạnh tiên Thái tử. Sau khi tiên Thái tử chết, nữ nhân kia cũng biến mất không dấu vết.

Giờ đây, thấy Thái tử thất thế, lại lo sợ liên lụy đến phu quân và con nhỏ, nàng ta đành khai nhận toàn bộ chuyện năm đó. Người sai khiến nàng ta chính là thân mẫu của Thái tử, Quý phi nương nương.

Nàng ta nhận lệnh đẩy tiên Thái tử xuống hồ, tiên Thái tử năm đó, quả thực là c.h.ế.t do bị ám sát.

Bệ hạ lập tức thổ huyết, ngất lịm ngay tại chỗ.

29.

Bệ hạ lập Bát hoàng tử còn nhỏ tuổi làm trữ quân, xử trảm tiên Thái tử và Quý phi, tru di cửu tộc Thái phó, lại sắc phong Tạ Hoè làm Nhiếp chính vương.

Từ đó, bệnh tình của bệ hạ thật sự không thể gượng dậy nổi nữa.

30.

“Chàng bắt đầu có ý định đối phó với tiên thái tử từ khi nào?”

Trời về đêm, ta nằm sấp trong lòng Tạ Hoài, hắn nhẹ nhàng vuốt tóc ta.

“Lúc trước không phải ta đã nói với nàng rồi sao? Muốn giải quyết vấn đề thì phải bắt đầu từ gốc rễ.”

Ta ngẩn người: “Gốc rễ không phải là do ta chưa thành thân sao? Ta thành thân rồi chẳng phải vấn đề đã được giải quyết ư?”

Tạ Hoè hơi sững lại: “Thì ra nàng nghĩ vậy sao?”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu mới vỡ lẽ: “Ý chàng là, câu nói hôm đó không phải bảo ta mau chóng tìm người gả đi, mà là xúi giục ta g.i.ế.c Thái tử đương triều?”

Tạ Hoè phì cười, xoa đầu ta nhưng lại không trả lời thẳng vào vấn đề: “Là ta đã đánh giá quá cao trí tuệ của nàng rồi. Oản Oản, nàng cứ thế này cũng tốt, cứ sống thật tốt là được rồi.”

“Vậy năm đó làm thế nào mà chàng thuyết phục được phụ thân ta để ông cam tâm tình nguyện giúp chàng?”

“Chuyện này có gì khó? Ta nói với ông rằng, chỉ cần ông ấy đưa bằng chứng cho ta, ta hạ bệ thái tử, tiện thể cưới luôn con gái ông, đối với ông ấy mà nói, chỉ có lợi mà không có hại.”

Ta lại ngây ra: “Nhưng làm sao phụ thân ta biết mẫu thân ta là bị hại?”

Tạ Hoè nhìn ta như nhìn kẻ ngốc: “Nếu không thì nàng nghĩ vì sao phụ thân nàng suốt ngày thấp thỏm lo âu, bằng mọi giá muốn gả nàng đi, thậm chí nhất định phải gả nàng cho người ở dưới trướng thái tử?”

Ta kéo dài giọng “ồ” một tiếng: “Hóa ra mọi người đều biết, chỉ có mình ta là kẻ ngốc?”

Tạ Hoè cười rồi cúi xuống hôn ta, ta lập tức đẩy hắn ra, trừng mắt hỏi:

“Vậy chàng nói thật đi, có phải chàng cưới ta chỉ để lấy lòng phụ thân ta, đoạt được chứng cứ, căn bản không phải vì thích ta?”

Tạ Hoè chớp mắt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cũng không hoàn toàn như vậy, nếu chỉ để phụ thân nàng tin tưởng, ta trực tiếp mang binh đến tịch thu gia sản của ông ấy là xong rồi.”

“Với tính tình của nhạc phụ, chỉ cần dọa một trận, chuyện gì ông ấy cũng khai ra hết.”

Ta cười hì hì: “Vậy tức là chàng thích ta rồi.”

Tạ Hoè không phủ nhận: “Thích chứ, vì nàng ngốc đến mức rất đáng yêu.”