Khi ấy, ta xách váy, đạp ngã ghế, giẫm lên bàn, nhảy đến trước mặt Thái phó. Đầu tiên là một cú quét chân khiến lão ngã nhào xuống đất, sau đó hai tay tung quyền, đ.ấ.m đến mức lão bầm dập mặt mày, thấy lão chảy cả m.á.u mũi, ta còn tốt bụng đá lão một cước văng ra ngoài cửa sổ, rơi thẳng xuống ao cho cầm m.á.u lại.
Đánh xong, ta còn không quên trừng mắt quát lão:
"Lão già kia, đừng tưởng ta không biết lão đang châm chọc ta!"
"Cả Quốc Tử Giám này chỉ có mỗi ta là cô nương, lão không giảng nam đức, lại còn giảng tam tòng tứ đức, lão muốn chèn ép ai đây?"
Thái phó giận đến run người, hai tay vùng vẫy trong nước, vẻ mặt như muốn bóp c.h.ế.t ta. Mặt nước sủi bong bóng liên tục, ta nhìn cái miệng lão cứ mấp máy không ngừng, hợp lý mà nghi ngờ rằng lão đang mắng ta.
Bên kia, không biết công tử nhà nào xách một tấm ván to đến định cứu lão, ta lập tức chạy tới, tay không bẻ gãy tấm ván. Dưới ánh mắt kinh hãi của hắn, ta vung mạnh hai mảnh ván lên, kẹp thẳng vào nhánh cây trên đầu.
Phủi phủi tay, ta lại xoay người nhìn về phía Thái phó đang há miệng liên tục trong ao, vô cùng ấm ức nói:
"Tôn Thái phó, lão khiến ta bị tổn thương rồi, bây giờ ta rất buồn. Lão cứ ở dưới nước mà hối lỗi cho tốt đi!"
Sau đó, bốn năm tên cấm vệ quân khiêng Thái phó đi.
Thái tử nghe tin thì không vui.
Thái phó là sư phụ của hắn, còn ta là thái tử phi tương lai do thánh thượng chỉ hôn. Thái tử cảm thấy mất mặt, bèn tuyên bố rằng ai có thể dạy dỗ ta, sau này có thể làm chó săn của hắn, hầu hạ hắn trước sau.
Thoạt nhìn, chiêu này như thể hắn đang tôn sư trọng đạo, nhưng ta hợp tình hợp lý mà nghi ngờ rằng hắn chỉ muốn báo thù lúc còn nhỏ.
Dù sao thì từ bé đến lớn, hắn vẫn luôn là kẻ bụng dạ hẹp hòi.
Lời vừa thốt ra, lũ phế vật trong Quốc Tử Giám lập tức nhao nhao muốn dạy ta bài học về sự hiểm ác của xã hội. Nói đến Quốc Tử Giám, nhìn thì có vẻ cao sang, nhưng thực chất lại là nơi tập trung đám công tử bột ăn chơi trác táng.
Đến đây nghe giảng đều là lũ quần là áo lụa, ngoài đánh nhau gây sự thì chính là ghé kỹ viện, cờ bạc, chữ nghĩa chẳng ra sao, nhưng chuyện ức h.i.ế.p kẻ yếu thì ai nấy đều thành thạo.
5.
Vậy nên, ngay đêm đầu tiên vào ở trong Quốc Tử Giám, ta đã bị rắn bao vây. Mấy con rắn xanh lè lè, lè lưỡi phun nọc độc, dựng thẳng trên đầu giường ta, ánh mắt sáng quắc trong đêm đen nhìn ta chằm chằm như hổ rình mồi.
Cảnh tượng này làm m.á.u ta sôi sùng sục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Năm xưa, khi theo mẫu thân ta chinh chiến, ta từng may mắn được ăn thịt rắn một lần. Hương vị ấy khiến ta nhớ mãi không quên. Mấy năm qua, mỗi khi thèm đến phát cuồng, ta lại đề nghị với phụ thân vào rừng bắt rắn nấu canh.
Phụ thân ôm cột nhà khóc lóc kêu trời, gào lên rằng nếu ta cứ thế này, thì dù có bỏ tiền bù thêm cũng không ai chịu cưới ta. Vậy nên, ta mới tạm dập tắt ý định quét sạch hang rắn trong núi.
Nhưng bây giờ, mấy con tiểu tử này lại tự mình đưa tới cửa, ta nào có lý do không ăn? Ta thuận thục tóm gọn vài con, còn chưa kịp khoác thêm áo ngoài đã vội vàng lao đến ký túc xá nam bên cạnh.
Mấy tên công tử bột chụm đầu lại bàn bạc to nhỏ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười nham hiểm khi mưu kế thành công. Ta hưng phấn bước đến sau lưng bọn chúng, nhét từng con rắn đang vặn vẹo xuống khe hở giữa đầu bọn chúng.
Kết quả còn chưa kịp nói lời nào, tiếng hét thảm thiết đã vang vọng khắp Quốc Tử Giám.
Sau đó, ta bị Tế tửu gọi đi nói chuyện.
6.
"Tần Oản Oản! Một nữ tử như ngươi sao có thể độc ác như vậy?"
"Nhìn xem đám tiểu công tử kia bị ngươi bắt nạt thành cái dạng gì rồi! Dù nói bọn chúng chẳng học hành gì cho ra hồn, không có bản lĩnh, toàn là phế vật ăn bám nhưng ít nhất cũng coi như ngoan ngoãn một chút."
"Còn ngươi thì hay rồi, thân là một cô nương, mới tới có một ngày đã làm náo loạn cả học viện, thật không biết bình thường phụ thân ngươi dạy dỗ ngươi kiểu gì!"
Tế Tửu là một lão học giả đã có tuổi, cố chấp bảo thủ, vuốt râu, trừng cặp mắt lờ đờ xanh lét nhìn ta chằm chằm. Bộ dạng ấy không khác gì đám giáo viên thời hiện đại chuyên thiên vị con cháu quan chức, chẳng thèm phân rõ phải trái.
"Tế Tửu, ngài làm sao biết là ta bắt nạt bọn họ mà không phải là bọn họ hợp sức ức h.i.ế.p ta? Ngài đã tìm hiểu rõ chân tướng sự việc chưa?"
Ta định nói lý với lão già này, nhưng hắn đột nhiên đập bàn một cái thật mạnh.
Ồ? Đây là muốn động thủ với ta sao...
"Lão phu cần gì phải tìm hiểu? Các đồng môn của ngươi bị rắn dọa đến mức quỳ rạp cả lên giường, người run bần bật. Ngươi còn ép bọn họ lột da rắn nấu canh cho ngươi uống! Tiểu thế tử của phủ Quốc Công vì phản kháng mà bị rắn cắn, hôn mê bất tỉnh, trong nhà phải gọi mấy đại hán hợp lực khiêng về, có thể sống qua được hô nay hay không còn chưa biết! Ngươi còn dám nói không phải ngươi bắt nạt người khác?"
"Còn nữa, ngươi vào Quốc Tử Giám bằng cách nào, lão phu chẳng lẽ không rõ?"
"Nữ tử triều ta nổi danh thông hiểu lễ nghĩa, thấu tình đạt lý, mà ngươi dù gì cũng là hậu duệ của Trưởng Công Chúa, sao chẳng học được chút dịu dàng đoan trang nào từ mẫu thân ngươi, lại giống y như phụ thân ngươi, trở thành một kẻ thô lỗ..."
Lời còn chưa dứt, ta đã tung một quyền đánh bay hắn.
“Lão còn mặt mũi nhắc đến mẫu thân ta? Nếu không phải đám vô dụng suốt ngày chỉ biết đọc ‘chi hồ giả dã' như các ngươi chẳng có chút bản lĩnh gì, thì cần gì để mẫu thân ta phải thân chinh ra trận? Hiện giờ người đã vì nước hy sinh, vậy mà đối mặt với con gái duy nhất của người, ngươi không chỉ không thấy hổ thẹn mà còn dám ở đây nói xỏ nói xiên?”