Tần Oản Oản

Chương 3



Còn dám nói mẫu thân ta hiểu lễ nghĩa? Cả kinh thành ai mà không biết mẫu thân ta từ nhỏ đã giỏi quyền cước, cả hoàng thành không ai địch nổi! Ngay cả bệ hạ khi còn nhỏ cũng cứ ba ngày lại bị người đánh một trận!

Nếu mẫu thân ta còn sống, lũ người này nào dám dùng bộ mặt này nói chuyện với ta?

Ta đánh cho Tế tửu một trận tơi bời rồi phất tay áo bỏ đi.

Tên lão già kia chắc đã gặp nhiều đám con ông cháu cha vô tích sự, nên chịu đòn còn tốt hơn lão Thái phó một chút. Người đã chui tọt xuống dưới bàn, vậy mà vẫn còn to giọng la lối:

"Tần Oản Oản! Lão phu không trị nổi ngươi, nhưng có người trị được ngươi!"

"Quốc Công cùng các đại thần đã tấu trình lên bệ hạ, thỉnh Thừa tướng gia đích thân tới dạy dỗ ngươi. Ngươi cứ chờ mà đắc ý đi! Thừa tướng là kẻ tâm ngoan thủ lạt có tiếng, ngay cả Bệ hạ cũng phải kiêng dè đôi phần, khổ sở của ngươi sắp đến rồi..."

Ta hừ lạnh một tiếng.

Miễn là không phải kẻ biết đánh Muay Thái, thì dù có đến một vị Thừa tướng tay trói gà không chặt, ta vẫn đánh như thường.

Bị chọc giận, ta lại chạy đến ký túc xá nam, đ.ấ.m cho đám công tử bột dám đi cáo trạng kia một trận tơi bời.

7.

Mấy ngày sau, ta thực sự sống rất nhàn nhã.

Đám công tử bột bị ta dọa đến mức để lại bóng ma tâm lý, Bệ hạ muốn an ủi phụ thân của bọn họ nên đã đặc biệt phái một nhóm nữ quan khéo ăn khéo nói đến vỗ về tâm hồn bị tổn thương của họ.

Thái phó kiên quyết đòi từ quan, nói thế nào cũng không chịu đến dạy học nữa, mà Tế Tửu thì bảo ta trời sinh bướng bỉnh, không thể dạy dỗ, dứt khoát không thèm để ý tới ta, cũng chẳng buồn bước chân đến Quốc Tử Giám nữa.

Cả thư viện rộng lớn chỉ còn lại mình ta ăn không ngồi rồi rảnh hơi chẳng biết làm gì…

Một mình quả thực rất cô đơn, nhất là sau khi không còn đối thủ. Suy đi tính lại, ta cũng cảm thấy những năm gần đây tính tình mình có hơi nóng nảy. Mà con người khi nóng nảy rất dễ mắc bệnh tim mạch, vì sức khỏe, ta quyết định đến hậu viện cho ngựa ăn, tu dưỡng tâm tính cho thật tốt.

Kết quả, vừa bước vào chuồng ngựa, ta lập tức sững sờ. Chỉ thấy trước một con tuấn mã sắc đỏ như lửa, có một nam tử áo xám đang đứng đó. Nam tử ấy nhẹ nhàng vuốt lông trên trán con ngựa, đôi mày tựa núi xa điểm mực khẽ nhíu lại, vẻ mặt mang theo chút suy tư.

Dù kiếp trước ta từng nhìn thấy vô số mỹ nam trên màn ảnh, nhưng vẫn không nhịn được mà thầm tán thưởng một câu: Thật sự là khuynh quốc khuynh thành!

Ta bước từng bước nhỏ tới gần, ngẩng đầu hỏi hắn:

“Thần tiên?”

“Mã phu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Tạ Hoè.”

Nam nhân kia nhíu mày sâu hơn, nhìn ta không nói một lời. Ngay khi ta nghĩ hắn sẽ không trả lời thì hắn lại nhìn ta đầy u sầu rồi thốt ra một câu:

“Tiểu Hồng dạo này không thích ăn uống, có phải tâm trạng không tốt không? Nó là ngựa cái, xem như là đồng giới với ngươi, hẳn là có thể thấu hiểu nhau, ngươi thử khuyên nhủ nó xem sao?”

Khuyên, đương nhiên là cần phải khuyên rồi.

Ta vòng quanh Tiểu Hồng hai vòng, nhìn nó trong tư thế phòng bị, hai chân sau luôn sẵn sàng để đá ta văng đi bất cứ lúc nào, thầm nghĩ làm sao để mượn cơ hội này kéo gần khoảng cách với mã phu.

Đi vòng vài lần, trong đầu bỗng lóe lên ý tưởng, ta xách váy chạy về khuê phòng, chẳng bao lâu sau thì bấm hai con rắn rồi chạy vội trở lại, nhân lúc con ngựa không chú ý, lặng lẽ thả xuống đất.

Quả nhiên, Tiểu Hồng vốn đang ủ rũ, nhưng khi vừa nhìn thấy rắn  lập tức giơ cao hai vó trước, hí vang đầy hoảng sợ, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm vào hai con rắn đang uốn lượn bò tới gần, đáy mắt chứa đầy nỗi sợ hãi xé lòng.

Từ nhỏ ta đã thích xem “Thế giới động vật”, biết rằng ngựa bẩm sinh sợ rắn.

Dù là tuấn mã đã qua huấn luyện nghiêm khắc như Hãn Huyết Bảo Mã cũng sẽ không giống ngựa hoang chạy mất mạng, nhưng theo bản năng vẫn không nhịn được mà lùi lại.

Ngay khi con rắn sắp bò tới gần Tiểu Hồng, trông thấy cơ thể nó run lên bần bật, ta lập tức bước nhanh tới, vươn tay chộp lấy bảy tấc của con rắn, dùng chút lực khéo léo quật ngất chúng xuống đất.

Tiểu Hồng hoàn toàn ngây dại.

Lúc nó nhìn lại ta, trong mắt đã chẳng còn vẻ phòng bị nữa, hai chân sau cũng thả lỏng, thậm chí còn chủ động cúi đầu cọ vào lòng ta, bộ dạng vô cùng ỷ lại. Không tốn chút công sức nào, Tiểu Hồng ngoan ngoãn ăn cỏ.

Khi nó ăn, mã phu lại ngồi trên ghế đá, lặng lẽ nhìn tán lá cây đung đưa. Không khen ta, cũng không vì hành động thô lỗ của ta mà lộ ra vẻ chán ghét như những người khác.

Dung mạo ấy, tư thái ấy, vẻ yên tĩnh như tháng năm chẳng màng thế sự, khắc sâu vào trong đầu ta.

Ngay lúc ấy, ta chợt nghĩ, mã phu này, ta nhất định phải gả cho hắn thôi.

8.

Muốn giữ lấy lòng dạ một nam nhân, trước hết phải tóm được dạ dày của hắn. Không biết là ai đã nói câu này, nhưng ta cứ thử xem sao.

Trời vừa sẩm tối, ta xách bốn con rắn đi tìm mã phu… À không, là Tạ Hoè. Lúc ấy, hắn đang ngồi trên băng đá trong viện, chống cằm xem một quyển sách đỏ, tay cầm bút son, thỉnh thoảng lại phác hoạ vài nét.

"Mã phu cũng đọc sách ư? Ngươi đang xem gì thế?"

Tạ Hoè ngước mắt nhìn ta, lại cúi đầu nhìn xuống mấy con rắn, giọng điệu thản nhiên:

"Đây là trúc diệp thanh, có độc."