Tâm trạng không tốt, ta đi ra hậu viện. Tạ Hoè đang cho Tiểu Hồng của hắn ăn. Nhìn thấy hắn xách thùng đi lấy nước, ta lập tức xắn tay áo lên giúp hắn ấn cần giếng.
"Hôm nay chẳng phải bắt đầu mở lớp rồi sao, sao ngươi không đi."
Giọng Tạ Hoè rất đặc biệt, lười nhác pha chút trầm thấp, nghe rất ôn hòa, khiến ta vô cớ cảm thấy tủi thân. Ta lau mặt một cái, vừa mở miệng đã cảm thấy giọng mình hơi khàn:
"Hôm nay không đi nghe giảng nữa."
Tạ Hoè ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ta một cái rồi chỉ vào y phục của ta:
"Đánh nhau với người ta rồi? Còn thua nữa?"
Ta "òa" một tiếng khóc rống lên, ngồi bệt xuống cạnh giếng, bắt đầu lau nước mắt.
"Ngươi xem y phục ta rách nát thế này, thủng cả lỗ rồi, vậy mà phụ thân ta chẳng hỏi han một câu, ngược lại còn hùa theo bọn họ bắt nạt ta, hu hu..."
"Ta đau c.h.ế.t đi được... hu hu hu... nếu mẫu thân còn sống, chắc chắn sẽ đánh bọn họ một trận thay ta, còn phụ thân thì chỉ biết mắng ta... hu hu hu..."
Sắc mặt Tạ Hoè vẫn rất thản nhiên, hắn tự mình ấn cần giếng, kéo lên một thùng nước.
"Sao không đánh trả?"
"Ta bị ngã xuống hố, bọn họ đào một cái hố ngay trước cổng viện của ta... Ta còn ở trong hố thì bọn họ đã ra tay rồi..."
Tạ Hoè chậm rãi đổ nước vào máng ngựa.
"Khóc có ích gì, người ta bắt nạt ngươi thì ngươi phải nghĩ cách trả đũa. Lúc này ngươi khóc lóc thảm thiết, chẳng lẽ lần sau bọn họ sẽ tha cho ngươi?"
Ta lau nước mắt, giọng bất đắc dĩ:
"Ta cũng muốn đánh trả lắm, nhưng lại sợ phụ thân khó xử. Mẫu thân đi rồi, ông ấy sống vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Ta vốn nghĩ mình giỏi võ, có thể bảo vệ phụ thân, đánh thì đánh thôi, nhưng hôm nay nhìn lại, cũng không phải như vậy."
Ta kể chuyện vừa rồi phụ thân quỳ xuống cho Tạ Hoè nghe. Hắn cho ngựa ăn xong, yên lặng ngồi trên băng ghế đá nghe ta nói, đợi ta nói hết mới thong thả gõ lên bàn đá, nhàn nhạt bảo:
"Ngươi là nữ tử, cũng khó tránh khỏi chuyện xuất giá tòng phu. Hầu hết thế gia trong kinh thành đều ủng hộ Thái tử, gả cho ai đi nữa, ngươi cũng không dễ sống. Phụ thân ngươi tất nhiên không dám đắc tội với bọn họ."
Không sai, chính là như vậy.
Thái tử là trữ quân nhưng từ nhỏ đã không ưa ta. Khi mẫu thân còn sống, hắn miễn cưỡng giữ phép tắc với ta một chút, giờ thì tên chó này càng lúc càng không xem ta là người. Trước đây ta không quá để tâm, nghĩ rằng mình giỏi võ, không dễ bị ức hiếp, nhưng lại quên mất, bây giờ ta đang sống ở thời cổ đại, đây đâu phải nơi nói lý lẽ dễ dàng như thế.
Lúc trước đọc tiểu thuyết, ai cũng bảo xuyên không đến cổ đại thì như cá gặp nước, đến khi thực sự xuyên qua mới biết toàn là xạo cả.
Một người hiện đại không quyền không thế, cho dù hiểu biết nhiều hơn, cũng rất khó mà sống thoải mái ở thời đại này. Muốn một mình thay đổi cục diện, chẳng khác nào con thiêu thân lay động đại thụ.
Nằm mơ giữa ban ngày.
Huống hồ, ngoài tứ chi phát triển ra, đầu óc ta cũng chẳng thông minh hơn bọn họ được bao nhiêu...
"Chính vì vậy nên ta không muốn gả cho bọn họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Hoè chống đầu, gõ nhẹ xuống bàn nhìn ta:
"Không gả cho bọn họ cũng không thể giải quyết vấn đề tận gốc. Nếu ta là ngươi thì đã xử lý chuyện này từ gốc rễ rồi."
11.
Lời Tạ Hoè nói ra khiến ta cảm thấy như được khích lệ.
Hiện tại nguồn cơn của mọi chuyện chính là ta chưa thành thân, nên phụ thân mới phải tìm phu quân cho ta. Nhưng nếu ta thành thân rồi, chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết tận gốc sao?
Ta vỗ mạnh một cái, ta thật thông minh! Nói rồi ta mềm nhũn tựa vào người Tạ Hoè:
"Ta đau quá... có phải xương bị gãy rồi không..."
Người Tạ Hoè rõ ràng cứng đờ, tay hắn vô thức định đẩy ta ra, nhưng không hiểu sao, lại thu tay về.
Ta vô cùng chấn động. Một cô nương như ta, khuynh quốc khuynh thành, mà một đại nam nhân khí huyết phương cương như hắn lại muốn đẩy ta ra. Chứng tỏ hắn không háo sắc, phẩm hạnh vô cùng cao thượng.
Càng nghĩ ta càng hài lòng, bắt đầu giả bộ rên rỉ:
"Ai u... đau quá đi mất, lúc nãy còn chưa cảm thấy gì, sao vừa ngồi bên ngươi một lúc lại đau dữ dội thế này..."
"Đặc biệt là lưng ta, sao mà đau quá thế này, để ta xem có bầm không..."
Vừa nói, ta vừa kéo áo xuống, để lộ ra một mảng lưng. Ban đầu Tạ Hoè có vẻ không muốn để ý, nhưng khi thấy lưng ta bầm tím một mảng lớn, sắc mặt hắn hơi thay đổi, chỉ vào góc tường:
"Đó là cây gậy để thông máng ngựa, tối nay ngươi trùm kín đầu, cầm nó đi quất bọn họ một trận."
Ta bụm miệng cười trộm, hắn đang đau lòng vì ta.
Mẫu thân từng nói, tình cảm giữa nam và nữ đều bắt đầu từ sự đau lòng. Năm đó bà vừa gặp đã phải lòng phụ thân, chỉ vì thấy một đại nam nhân như ông bị đám sơn tặc đánh đến mức khóc ròng mà sinh ra thương cảm.
12.
Tạ Hoè bôi thuốc cho ta xong, ta mới vui vẻ chạy ra viện. Kết quả chưa đi được bao lâu khỏi chuồng ngựa thì đã chạm mặt Tiểu thế tử phủ Xương Bình hầu.
Giờ này trời đã tối, hắn dường như đã uống rượu, lảo đảo men say đi về phía ta. Bốn bề vắng lặng, ta đang định che mặt lại rồi tẩn hắn một trận, ai ngờ còn chưa ra tay, Tiểu thế tử đã như có linh cảm mà gọi thẳng tên ta:
"Tần Oản Oản, ngươi đi đâu đấy, trời tối thế này, chẳng lẽ lại đi tìm dã nam nhân?"
Hắn đi đến trước mặt ta, đôi mắt dâm tà đảo qua đảo lại trên người ta, bước quanh ta mà quan sát.
"Đừng nói như vậy chứ, dáng dấp ngươi thật sự không tệ, ta nghe nói phụ thân ngươi đang tính chuyện hôn sự cho ngươi."
"Không bằng ngoan ngoãn một chút, chiều theo ý ta, ta thu nhận ngươi vào phủ, thế nào?"
"Tính tình ngươi thế này, làm thế tử phi thì hơi kém, nhưng cho ngươi làm thiếp thì cũng không tệ."
"Ngươi hầu hạ ta cho tốt, sau này thái tử nể mặt phủ Xương Bình hầu của ta, cũng sẽ chừa cho ngươi một mạng tiện mệnh mà hầu hạ ta."
"Bốp!"
Ta nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi. Miệng lưỡi tên tiểu thế tử này bẩn thỉu quá mức, mà giờ không có ai, hắn cũng đã say.