Chẳng phải ai cũng nói say rượu thì dễ mất trí nhớ sao? Nghĩ theo hướng tốt thì biết đâu sau khi ta đánh hắn xong, sáng mai hắn tự quên mất rồi. Càng nghĩ càng thấy hợp lý, ta từ thăm dò mà ra tay càng lúc càng mạnh, đánh đến mức miệng hắn méo xệch, mắt trợn ngược, sùi cả bọt mép.
Đánh xong, sợ có kẻ nghi ngờ, ta còn có lòng tốt lôi chân hắn, quẳng thẳng vào viện ký túc xá nam. Chỉ lo sáng mai không có ai làm chứng giúp ta, ta do dự một lúc, lại vòng về sân viện của Tạ Hoè.
Lúc ta bước vào, hắn đang ngả người trên nhuyễn tháp ngắm trăng. Rất khó tưởng tượng, một kẻ đánh xe ngựa mà khí chất lại có thể tốt đến thế. Thấy ta đến, hắn ngước mắt lên: "Còn chuyện gì sao?"
Ta chạm nhẹ vào chóp mũi, bước vào trong: "Ta sợ nửa đêm vết thương đau chịu không nổi nên định ở lại đây tối nay."
Tạ Hoè nhìn ta không cảm xúc, ta đang nghĩ nếu hắn từ chối, ta phải làm thế nào để mặt dày ở lại thì đã thấy hắn hờ hững chỉ vào nhuyễn tháp:
"Được, đêm nay ngươi ngủ trên sập, ta ngủ trên giường."
Hai mắt ta lập tức sáng rực, ánh lên vẻ tôn sùng. Hắn thật có cá tính, không để chính mình chịu ấm ức, cũng không cố lấy lòng ta, ta thật sự rất thích.
13.
Chuyện Tiểu thế tử phủ Xương Bình hầu bị tập kích trong đêm nhanh chóng truyền khắp thư viện. Tế tửu hỏi hắn có thấy rõ kẻ tập kích không, hắn ôm đầu ấp úng hồi lâu, sợ đến mức liên tục lắc đầu:
"Không có ai đánh ta không có ai đánh ta, ta uống nhiều rượu nên tự ngã thôi, thật sự không có ai đánh ta."
Quả nhiên là một kẻ ngu xuẩn, toàn thân đầy dấu vết bị gậy quất, vậy mà còn có thể trừng mắt nói không có ai đánh hắn. Nhưng ta rất vui vẻ, hắn thật sự đã quên sạch.
Vì Tiểu thế tử cắn c.h.ế.t không chịu khai, tế tửu dù muốn giúp hắn cũng đành bất lực, cuối cùng chỉ có thể báo về phủ Xương Bình hầu để người nhà đến đón về dưỡng thương. Tiểu thế tử vừa đi, tế tửu lập tức bắt đầu kiếm chuyện.
Lão già đó đi vòng quanh thư viện một vòng, rồi chạy thẳng đến viện của ta, chỉ vào cái hố to ngoài cửa mà phán tội:
"Tần Oản Oản, ai cho ngươi đào hố trong thư viện? Ngươi muốn làm gì?"
"Có phải ngươi biết lão phu mắt không tốt, nên cố tình đào một cái hố, mong lão phu rơi xuống gãy xương toàn thân không?"
Ta trợn trắng mắt, lão già này bị bệnh hoang tưởng sao? Nghĩ đến chuyện hắn có bệnh, ta rất chu đáo mà khuyên nhủ:
"Tế tửu à, bệnh tinh thần phải chữa sớm, chữa muộn sẽ phát triển thành bệnh thần kinh đó."
"Điều kiện y tế bây giờ không chữa được bệnh thần kinh đâu, mà ngài mắc bệnh rồi lại còn gây hại cho xã hội."
"Tự sát thì thôi không nói, chỉ sợ ngài sát hại người khác. Đến lúc đó, vì sự an toàn của mọi người, ngay cả khi bệ hạ nể tình bộ xương già này mà muốn tha cho ngài, cuối cùng cũng chỉ có thể nghiến răng xử tử ngài ngoài phố."
"Xử tử ngoài phố thì mất mặt lắm, ngài nằm trên đất, y phục rách nát không che nổi thân, m.ô.n.g cũng lộ ra giữa phố, ai ai nhìn vào cũng sẽ thấy, nếu chẳng may gặp ăn mày, có khi người ta không kiềm chế nổi còn lôi ngài đi nữa, đúng là sỉ nhục văn nhã."
Tế tửu tức đến phát điên, định xông tới đánh ta, nhưng hố này quá lớn, ngay cả cao thủ như ta nhảy còn hơi khó khăn chứ nói gì đến bộ xương già như lão. Lão già giậm chân một hồi, càng nghĩ càng tức, lẩm bẩm không thôi: "Lão phu không tin Thừa tướng cũng không trị nổi ngươi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa nói quay lưng giận dữ chạy về phía hậu viện. Ta nhìn bóng lưng hắn, thở dài một hơi.
Tìm Thừa tướng mà chạy về hậu viện làm gì?
A đúng rồi, hậu viện có ngựa, có lẽ hắn định cưỡi ngựa đến phủ Thừa tướng.
Nhưng mà… với cái thân thể nửa sống nửa c.h.ế.t kia của hắn, có trèo lên được ngựa không đây…
14.
Ta vui vẻ chưa được một khắc, liền vui quá hóa buồn.
Phụ thân gửi thư tới.
Nội dung bức thư rất ngắn gọn, ông lại thay ta cầu thân một mối, bảo ta tranh thủ thời gian trở về gặp mặt. Hơn nữa còn đặc biệt dặn dò, lần này gặp người đừng động thủ, nếu lại đánh người nữa thì sau này sẽ chẳng tìm được nhà nào tốt hơn nữa.
Đọc xong thư, ta đứng ngồi không yên. Vội vội vàng vàng chạy đến hậu viện, vừa hay trông thấy Tế tửu đang trợn mắt, vểnh râu, lầu bầu đi ra khỏi viện. Nhìn thấy ta, lão hung hăng hất tay áo, chẳng khách khí chút nào mà nói:
"Gỗ mục không thể chạm khắc, ngay cả Thừa tướng gian trá kia cũng lười quản ngươi, ngươi cứ đợi c.h.ế.t đi."
Ta ngây người nhìn lão già kia lần nữa vung tay áo bỏ đi, cảm thấy ta không thể mãi chiều lão như vậy được, thế là nhặt một viên đá dưới đất, ném trúng đầu gối lão. Tế tửu đương nhiên liền quỳ xuống, không thể tin mà quay đầu nhìn ta.
Lão ấm ức à, ta còn ấm ức hơn đây này.
Ta lau nước mắt, bắt đầu gào lên: "Lão già kia, lão mới là chờ c.h.ế.t đấy!"
"Ta mới vừa cập kê, lão đã nguyền rủa ta chết, sao lão không c.h.ế.t đi, cổ đã sắp chôn xuống đất rồi!"
"Lão già, lão bất tử, ta bị ngươi chọc tức c.h.ế.t mất!"
Tiếng mắng của ta rất lớn, ngay cả Tạ Hoè cũng nghe thấy, hắn từ trong phòng bước ra, đứng ở sân nhìn ta. Thấy hắn, ta cảm thấy vô cùng tủi thân, chưa đợi Tế tửu mở miệng mắng ta, ta đã khóc lóc chạy bổ vào lòng hắn.
"Khóc cái gì."
Giọng của Tạ Hoè vẫn luôn nhàn nhạt như thế, một tay hắn vỗ vỗ lưng ta, một tay nhìn về phía Tế tửu, ánh mắt lạnh lùng.
"Lão già kia nguyền rủa ta chết, lão nói ngay cả tên Thừa tướng gian trá kia cũng lười quản ta, bảo ta cứ chờ c.h.ế.t đi."
Tạ Hoè hờ hững "ồ" một tiếng, Tế tửu ở xa xa run lẩy bẩy, lập tức nâng m.ô.n.g đứng dậy, lảo đảo bỏ chạy.
Ta ngẩn người nhìn bóng lưng lão, "Sao lão lại chạy mất, vậy mà không mắng ta."
Tạ Hoè khẽ cười nhạt, giọng rất dịu dàng: "Tuổi già rồi, về lo liệu hậu sự là vừa."