Phụ thân ta khóc đến không thể kiềm chế được, nhất là khi nhắc đến mẫu thân ta, ông siết chặt hai tay, ta thật sự sợ hắn nhất thời kích động mà đập đầu xuống đất.
Tạ Hoè bị tiếng khóc làm cho nhức hết cả đầu, hắn đưa tay day trán, ngoắc ta lại:
"Phụ thân ngươi sắp khóc ngất rồi, còn không mau đi khuyên hắn? Ta còn chờ để cầu thân đây."
Ta ngơ ngác nhìn Tạ Hoè: "Ngươi không phải mã phu sao?"
Tạ Hoè thản nhiên, ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước: "Ta nói mình là mã phu khi nào? Là ngươi tự ngu ngốc, còn có thể trách ai?"
Ta cảm thấy hắn nói cũng có lý, gật đầu: "Sao ngươi lại đến như thế này? Nhìn trông cứ như muốn tịch biên nhà ta vậy, làm phụ thân ta sợ c.h.ế.t khiếp."
Tạ Hoè ngẩn ra, "Không phải ngươi nói cầu thân không cần mang sính lễ sao? Ta nghĩ đã đến rồi thì nhân tiện mang theo cấm vệ quân giúp nhà ngươi nâng cao khí thế, sau này không ai dám bắt nạt ngươi nữa."
Ồ, hắn suy nghĩ thật chu đáo, là do phụ thân ta không biết điều rồi.
Tạ Hoè có vẻ đã đợi đến sốt ruột, chọc chọc vai ta: "Đừng có ngây ra đó nữa, mau đi khuyên phụ thân ngươi, cầu thân xong ngươi còn phải quay về Quốc Tử Giám học tiếp đấy."
Ta: …
18.
Trong phòng, phụ thân ta ngồi dựa vào cột trụ ở vị trí thượng tọa, nhìn qua là biết không thoải mái chút nào. Tạ Hoè tự giác ngồi vào chỗ dành cho khách. Hắn vừa mới an tọa, phụ thân ta đã bật dậy, cười nịnh nọt:
"Hay là Thừa tướng ngồi lên thượng tọa đi?"
"Không cần." Tạ Hoè thản nhiên đáp, "Ở đây không có thừa tướng gì cả, hôm nay ta đến để cầu hôn, lẽ ra nên ngồi ở phía dưới mới phải."
Phụ thân ta "ồ" một tiếng, vừa mới ngồi xuống thì lại giật mình bật dậy:
"Ngài đến cầu hôn? Cầu hôn ai? Công chúa đã mất từ lâu rồi."
Ta và Tạ Hoè đồng loạt trợn trắng mắt.
"Phụ thân, chẳng lẽ hắn không thể cưới con sao?"
Phụ thân ta không tin: "Không thể nào, con có cái gì đáng giá để hắn để mắt tới? Ngoài tứ chi phát triển ra, ta thật sự không nghĩ được hắn coi trọng con ở điểm nào."
Ta vừa định phản bác thì Tạ Hoè đã bật cười: "Đúng vậy, chính là coi trọng tứ chi nàng phát triển."
Phụ thân ta á khẩu, trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cắn răng vỗ bàn:
"Ta không đồng ý! Mối hôn sự này tuyệt đối không được, Thừa tướng đại nhân vẫn nên lo chuyện tịch thu gia sản đi thì hơn!"
Tạ Hoè ngây ngẩn cả người, chắc hẳn hắn cũng không ngờ rằng phụ thân ta vừa nãy còn sướt mướt khóc lóc, thoắt cái đã trở nên cứng rắn như vậy.
Hắn chọc chọc vai ta: "Nàng khuyên ông ấy đi, bảo ông ấy đồng ý."
Ta nghe lời mà đứng dậy: "Phụ thân, người đồng ý đi."
Phụ thân ta: "……"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
19.
"Phụ thân, vì sao lại không đồng ý chứ?"
Tạ Hoè bị phụ thân ta đuổi ra ngoài, bất kể ta nói gì, ông ấy vẫn cứng đầu không chịu đồng ý.
"Tần Oản Oản, con có biết hắn là ai không? Đó là Tạ Hoè!"
"Là Tạ Hoè, đại gian thần đương triều! Con có biết đã bao nhiêu người c.h.ế.t dưới tay hắn rồi không?"
"Con có biết hắn và Thái tử là kẻ thù không đội trời chung không? Hiện tại hắn đang được Hoàng thượng sủng ái, nhưng ai biết Hoàng thượng còn sống được bao lâu nữa?"
"Nếu con gả cho người khác, cùng lắm chỉ là bị ức h.i.ế.p đôi chút, nhưng ít ra còn có thể sống tiếp. Nhưng nếu con gả cho hắn…"
"Ngày sau nếu Thái tử tru di cửu tộc hắn, con sẽ là người đầu tiên cùng hắn lên đoạn đầu đài. Thái tử vốn đã có thành kiến với chúng ta, lần này ngay cả lý do để g.i.ế.c con cũng không cần tìm nữa."
Phụ thân ta vung tay áo ngồi phịch xuống ghế, úp mặt xuống bàn mà khóc rống lên:
"Trưởng công chúa ơi, người mau nhìn đi! Thảo dân thật sự không quản nổi Oản Oản nữa rồi! Nó có bao nhiêu người tốt cũng không chịu lấy, cứ nhất định đòi gả cho gian thần… Người vẫn cứ là mang thảo dân đi đi…"
Ta: "……"
20
Không nói chuyện nổi với phụ thân, ta quay về thư viện.
Tạ Hoè vẫn đang ngồi trước bàn đá đọc sách. Đến gần hơn, ta mới phát hiện, đọc sách cái gì chứ, đó rõ ràng là tấu chương, ta đúng là đồ ngốc thật sự.
"Phụ thân nàng đồng ý chưa?"
Ta lắc đầu, chống cằm nhìn hắn: "Ngươi thật sự là Thừa tướng à? Nhìn không giống chút nào. Người ta đều nói ngươi g.i.ế.c người như ngóe, khát m.á.u thành tính, nhưng ta thấy ngươi chẳng giống vậy chút nào."
Tạ Hoè gật đầu, khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt: "Vì sao phụ thân nàng không đồng ý? Ta nghe nói gần đây ông ấy chạy đôn chạy đáo khắp nơi cầu hôn cho nàng, chịu không ít lời chế nhạo, sao đến lượt ta lại không chịu?"
"Những người ông ấy tìm đến phần lớn đều là phe cánh của Thái tử. Tính tình phụ thân ta nhu nhược, biết Thái tử không thích ta nên muốn tìm một nhà có quan hệ thân cận với hắn, để sau này ít nhất còn có thể giữ lại mạng cho ta."
"Ngươi thì khác, Thái tử ghét ngươi còn hơn cả ghét ta. Phụ thân ta nói, nếu ngày sau Thái tử đăng cơ, ngươi c.h.ế.t là cái chắc, mà đến lúc đó ta cũng phải cùng ngươi lên đoạn đầu đài. Ông ấy không cam lòng nhìn thấy ta chui đầu vào chỗ chết, cảm thấy ta thà bị ức h.i.ế.p mà sống còn hơn."
Tạ Hoè cười rất vui vẻ, ôn hòa như ngọc, chẳng có chút nào giống một gian thần m.á.u lạnh tàn nhẫn.
"Tư duy của phụ thân nàng… thật sự rất độc đáo."
Nói xong, hắn còn không quên khuyên ta: "Nhưng mà nàng cũng đừng trách ông ấy. Ta nghe nói phụ thân nàng không biết chữ, từ nhỏ lớn lên ở thôn làng, sau khi cưới mẫu thân nàng cũng chỉ ở yên trong nội viện, phải đến mấy năm gần đây mới dần dần ra ngoài nhìn ngó sự đời, không hiểu chuyện triều chính cũng là điều bình thường."
Ta cảm thấy hắn nói có lý. Mẫu thân ta khi còn sống cũng thường xuyên dặn dò ta:
"Oản Oản, phụ thân con là người chẳng có kiến thức, bị ức h.i.ế.p cũng không biết phản kháng, chỉ biết một mực nhẫn nhịn, hy vọng đối phương động lòng trắc ẩn mà buông tha. Cái suy nghĩ đó ngốc nghếch lắm, sau này con đừng nghe lời ông ấy."
Ta vỗ bàn đánh "bốp" một cái: "Chuyện này ta không nghe theo ông ấy! Ta nhất định phải gả cho ngươi, ông ấy không đồng ý cũng không được! Ngươi có cách nào không?"
Tạ Hoè buông bút, ngước mắt nhìn ta: "Cũng không phải không có. Nàng chắc chắn muốn gả chứ?"