Tần Oản Oản

Chương 9



21.

Sau khi Tạ Hoè đi rồi, ta liền bị một đám công tử bột trong thư viện chặn lại. Đám ngu ngốc này chặn ta chặt như bọn lưu manh đầu đường xó chợ, không biết phát điên cái gì.

"Tần Oản Oản, sao ngươi còn đến thư viện? Không phải nói thừa tướng tới nhà ngươi tịch biên gia sản rồi à?"

"Đúng đó, nghe nói phụ thân ngươi quỳ xuống cầu xin, khóc lóc kêu mẫu thân ngươi mang ông ta đi cùng, ha ha ha, thật đúng là đồ vô dụng."

"Nhà các ngươi vốn đã không giàu có, giờ lại bị tịch thu tài sản, e là ngay cả bạc mua quần lót cũng không có. Chi bằng thế này đi, nể tình chúng ta là đồng môn, từ nay về sau mỗi đêm ngươi luân phiên hầu hạ chúng ta, mỗi đêm năm lượng bạc, còn không kiếm được nhiều hơn phụ thân ngươi khóc ngoài đường sao? Ha ha ha ha ha..."

Lũ khốn kiếp này càng nói càng quá đáng, ta vốn định đợi Tạ Hoè trở về rồi xử lý chúng. Nhưng đám người này cứ chặn không cho ta đi, bắt ta phải chọn xem tối nay hầu hạ ai trước. Ta siết chặt nắm tay, khớp xương vang lên răng rắc, xuống tay không chút nể tình.

Nửa canh giờ sau, đám công tử bột nằm la liệt dưới đất, mặt mũi bầm dập. Khi Tạ Hoè bước vào sân, hắn thấy ngay cảnh tượng đó. Đám công tử bột vừa trông thấy hắn liền như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc kêu oan:

"Thừa tướng đại nhân, Tần Oản Oản vô cớ đánh người, đại nhân nhất định phải làm chủ cho chúng ta!"

"Đúng vậy, thừa tướng đại nhân, Tần Oản Oản không chỉ đánh chúng ta, mà còn mở miệng lăng mạ ngài, nói ngài là đại gian thần, vô cớ tịch thu phủ công chúa, còn bảo sớm muộn gì cũng g.i.ế.c ngài!"

"Đúng đó đúng đó, chúng ta thật sự nghe không nổi mới nhắc nhở nàng vài câu, không ngờ nàng lại ra tay đánh người. Ngài xem, nàng đánh chúng ta thảm thế này... Đại nhân nhất định phải giáo huấn nàng cho đàng hoàng!"

Tạ Hoè gật đầu, giọng điệu ôn hòa trấn an: "Chư vị công tử yên tâm, hôm nay bổn quan nhất định cho chư vị một công đạo."

Nói xong, hắn sải bước đến góc tường, cầm lấy cây gậy đỏ chuyên dùng để thông cống, rồi đi đến trước mặt ta. Đám công tử bột lập tức lộ ra vẻ mặt chờ xem kịch hay, thậm chí còn có người nhỏ giọng cổ vũ: 

"Đánh c.h.ế.t nàng ta đi! Đánh c.h.ế.t nàng ta đi! Xem nàng ta còn dám ngang ngược không!"

Tạ Hoè chậm rãi quay đầu liếc nhìn kẻ vừa lên tiếng, sau đó xoa đầu ta, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, đi đi, bắt đầu từ hắn mà đánh. Đánh c.h.ế.t rồi, vi phu chịu trách nhiệm."

Sắc mặt đám công tử bột lập tức trắng bệch.

Ta cũng không khách khí, vung gậy lên đánh một trận nữa.

Nửa canh giờ sau, bọn chúng nằm la liệt, thoi thóp không động đậy.

Tạ Hoè lấy khăn tay ra, chậm rãi lau mồ hôi trên trán ta, giọng điệu tán thưởng: "Phu nhân thật giỏi, khiến vi phu nhiệt huyết sôi trào."

22.

Tin tức hoàng đế ban hôn cho ta và Tạ Hoè nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Lúc nhận được thánh chỉ, phụ thân ta lập tức ngất xỉu tại chỗ, vẫn là Tạ Hoè đọc xong thánh chỉ rồi cúi xuống đỡ ông dậy, dìu vào trong phủ.

Sau khi vào phủ, Tạ Hoè và phụ thân ta đóng cửa trò chuyện rất lâu, mãi đến giờ ngọ mới đi ra. Ta cứ tưởng phụ thân ta sẽ lại khóc lóc om sòm một trận, nhưng không ngờ, lúc đi ra, ông quét sạch vẻ u ám trước đó, vui vẻ kéo tay áo Tạ Hoè, hào hứng dẫn hắn đi xem phòng mẫu thân ta từng ở.

Ta: …

"Phụ thân sao lại đi xem phòng của mẫu thân, không phải nên xem phòng của con sao?"

Phụ thân ta một phát đẩy ta ra, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tạ Hoè kéo hắn về hướng phòng mẫu thân ta.

"Phòng con có gì đáng để xem, trong phủ này chỉ có phòng mẫu thân con là đáng giá, hiền tế lần đầu đến phủ, đương nhiên phải tận tình chiêu đãi, để hiền tế tận hứng mà về."

Đây là cái lý lẽ quái quỷ gì vậy, xem phòng mẫu thân ta thì có thể tận hứng rời đi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta kéo tay Tạ Hoè lại: "Ngươi thật sự muốn xem phòng mẫu thân ta, chứ không phải xem phòng ta sao?"

Tạ Hoè bỗng nhiên nghiêng người, ghé sát tai ta, giọng trầm thấp: "Xem xong phòng mẫu thân nàng, ta sẽ đi xem thật kỹ phòng của nàng."

Ta: … Hắn ghé sát tai ta nói chuyện thế này, thật sự rất câu dẫn người đó.

23.

Ta ngồi trong phòng chờ suốt hai canh giờ, mãi đến khi trời sập tối, cuối cùng mới thấy Thừa tướng cùng phụ thân ta lưu luyến bước ra từ phòng mẫu thân. Hai người xem ra vô cùng tâm đầu ý hợp, hàn huyên một hồi lại tiếp tục kéo nhau ra tiền thính uống thêm hai canh giờ rượu.

Đến tận khi màn đêm buông xuống, phụ thân ta mới say khướt dìu Tạ Hoè đến trước cửa phòng ta, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Khoan khoan, mau ra đây dìu hiền tế của ta một chút, hắn uống nhiều quá rồi, tối nay đừng về nữa."

"Đề hắn ở lại phòng con, còn con ra khách phòng ngủ đi, nghe rõ chưa?"

"Ơ kìa, sao không đáp lời? Nha đầu c.h.ế.t tiệt này! Cái cuốc của ta đâu rồi nhỉ? Ta đi lấy cuốc, bổ c.h.ế.t nó……"

Nghe vậy, Tạ Hoè có phần không vui, lên tiếng phản bác:

"Nhạc phụ nói gì vậy, đó là thê tử của ta... Người bổ c.h.ế.t nàng, vậy ta cưới ai đây?"

Phụ thân ta bám chặt lấy tay Tạ Hoè, cười ngây ngô:

"Hiền tế, đừng nóng, ta đùa thôi. Đó là nữ nhi của ta, ta nỡ lòng nào mà bổ c.h.ế.t nó."

"Nếu thực sự muốn bổ, ta đã làm từ lâu rồi. Ngươi không biết đấy thôi, hai năm đầu sau khi mẫu thân con bé qua đời, ta khổ sở biết bao... Hức hức..."

"Con bé này, từ nhỏ đến lớn chẳng bao giờ chịu để ta yên. Suốt ngày chọc chó ghẹo mèo, không đánh nhau thì gây họa, ta vừa làm cha vừa làm mẹ, ngoài đường thì lo kéo nó ra khỏi đám đánh lộn, về nhà còn phải khâu lại y phục bị xé rách. Ngươi nói xem, ta sống dễ dàng lắm sao..."

Tạ Hoè vỗ nhẹ lên vai phụ thân ta, mặt đỏ bừng vì men say, trầm giọng an ủi:

"Ta không ngờ phủ nhạc phụ lại khốn khó đến vậy."

"Ngày mai ta sẽ sai người đưa ít bạc đến, sau này nhạc phụ không cần phải khom lưng cúi đầu nhờ vả kẻ khác nữa."

Phụ thân ta càng nghe càng cảm động, cảm thấy bản thân chẳng có tài cán gì, thế là lại ôm lấy Tạ Hoè, khóc thêm một trận nữa.

Mãi đến gần một canh giờ sau, Tạ Hoè mới vào được trong phòng ta. Hắn loạng choạng bước vào, còn không quên đóng cửa lại, sau đó không chút khách khí đè thẳng lên người ta.

"Oản Oản, ta không ngờ..." Hắn thở ra hơi rượu nồng nặc, mơ mơ màng màng nói: "Nàng sống khổ cực như vậy... Khó trách trong phòng lại giấu nhiều rắn thế. Ta cứ tưởng nàng nuôi làm thú cưng, hóa ra là để phòng khi đói còn có cái mà nướng ăn."

Ta dìu hắn lên giường, cởi giày giúp hắn rồi đắp chăn cẩn thận.

Sau đó lại đi múc nước, vắt khăn lau mặt cho hắn: "Đừng nhúc nhích, ta lau cho chàng rồi hãy ngủ."

Tạ Hoè ậm ừ một tiếng, nhưng đột nhiên nắm lấy cổ tay ta kéo mạnh. Ta không kịp đề phòng, mất thăng bằng ngã thẳng lên người hắn. Chưa kịp phản ứng, Tạ Hoè đã xoay người ép ta xuống dưới, đôi mắt hơi mơ màng nhưng nụ cười lại vô cùng tà mị.

"Oản Oản, môi nàng đỏ quá..."

Hắn nhẹ giọng cười khẽ, thì thầm bên tai ta:

"Ta nếm thử xem có ngọt hay không."