Chương 1: Ngày Tàn Của Sài Gòn
Chủ nhật, ngày 14 tháng 9 năm 2025, 1 giờ 17 phút chiều.
Sài Gòn đang vào những ngày cuối mùa mưa. Bầu trời xám xịt, không khí oi nồng, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp trút xuống.
Nguyễn Minh Tuấn đang ngồi trong phòng ký túc xá ở Làng Đại học Thủ Đức, cố gắng hoàn thành nốt bản đồ án tốt nghiệp. Anh ghét cái không khí này. Nó khiến anh cảm thấy ngột ngạt, khó thở, giống như có một tảng đá đè nặng trong lồng ngực.
Rồi, nó đến.
Không một lời cảnh báo. Một màn sương màu đỏ như máu, đặc quánh, từ từ lan tỏa khắp nơi. Nó không đến từ một hướng nào cả, mà như thể tự sinh ra từ trong không khí. Chỉ trong vài phút, cả Làng Đại học, cả thành phố Sài Gòn, chìm trong một biển sương mù màu đỏ.
Tuấn cảm thấy một cơn choáng váng ập đến, đầu óc quay cuồng, rồi anh ngất đi.
...
Khi Tuấn tỉnh lại, đầu anh đau như búa bổ. Bên ngoài cửa sổ, màn sương đỏ đã tan, nhưng thay vào đó là một khung cảnh địa ngục.
Tiếng la hét, tiếng gầm gừ, tiếng kính vỡ.
Anh vội vàng chạy ra ban công. Bên dưới sân ký túc xá, một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra. Hàng trăm sinh viên, những người mà anh còn thấy nói cười chỉ vài giờ trước, đang đi lại một cách vật vờ. Da của họ tái nhợt, mắt trắng dã, miệng thì không ngừng gầm gừ. Họ đang xâu xé những người còn sống sót.
Xác sống. Zombie. Cái ý nghĩ điên rồ đó nảy ra trong đầu Tuấn.
"RẦM! RẦM!"
Cánh cửa phòng anh bị đập mạnh từ bên ngoài. Qua mắt mèo, anh nhìn thấy Tùng, người bạn cùng phòng, đang dùng đầu húc vào cửa, gương mặt đã hoàn toàn biến dạng.
Tuấn hoảng sợ lùi lại. Anh nhìn quanh phòng, tìm kiếm một thứ gì đó để tự vệ. Ánh mắt anh dừng lại ở chiếc giường tầng bằng sắt.
Trong khoảnh khắc sinh tử, một cảm giác kỳ lạ bỗng trỗi dậy trong anh. Anh cảm nhận được một sự kết nối, một mối liên kết vô hình, giữa anh và chiếc giường sắt. Anh đưa tay ra, trong đầu điên cuồng gào thét: "Biến dạng đi!"
"KÉT... KÉT... XOẠT!"
Một âm thanh chói tai vang lên. Bốn chân của chiếc giường sắt, như có một bàn tay vô hình bẻ cong, đột nhiên duỗi thẳng ra, biến thành bốn cây cọc sắt nhọn hoắt, chĩa thẳng về phía cửa.
Cánh cửa bị phá tung. Thân thể của Tùng lao vào.
"XOẸT!"
Bốn cây cọc sắt xuyên qua người nó, ghim chặt nó vào tường.
Tuấn thở hổn hển, ngã phịch xuống đất, kinh hoàng nhìn vào hai bàn tay của mình, rồi lại nhìn những gì vừa xảy ra.
Anh không hiểu chuyện gì. Nhưng anh biết một điều.
Thế giới mà anh từng biết, đã kết thúc rồi.