Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 2: Người Bạn Đồng Hành Đầu Tiên



Chương 2: Người Bạn Đồng Hành Đầu Tiên

Sau cơn hoảng loạn ban đầu, bản năng sinh tồn và cái đầu lạnh của một sinh viên kỹ thuật đã giúp Tuấn trấn tĩnh lại. Anh dùng năng lực vừa thức tỉnh, kéo một chiếc tủ sắt chặn cửa, rồi bắt đầu phân tích tình hình.
Điện, nước, internet, tất cả đều đã mất. Bên ngoài là một biển xác sống. Anh đang bị kẹt lại.
"Nước uống và thức ăn." Đó là ưu tiên hàng đầu.
Anh thu thập hết số mì gói và nước suối còn lại trong phòng, bỏ vào ba lô. Anh cần một vũ khí. Anh nhìn vào những cây cọc sắt. Chúng quá dài và nặng. Anh tập trung ý nghĩ, và một trong những cây cọc từ từ co ngắn lại, phần đầu trở nên dẹt và sắc bén hơn, biến thành một cây thương sắt dài khoảng một mét tám.
Nó không hoàn hảo, nhưng còn hơn là tay không.
Sau khi chuẩn bị xong, anh biết mình không thể ở lại đây mãi. Ký túc xá quá đông, quá nguy hiểm. Anh cần phải đến một nơi an toàn hơn, tìm kiếm những người sống sót khác.
Anh lặng lẽ mở cửa, kết liễu người bạn đã biến dị của mình bằng một nhát đâm, rồi bắt đầu cuộc hành trình trong hành lang đầy rẫy nguy hiểm.
Mục tiêu của anh là khu nhà y tế của trường. Nơi đó có thuốc men, và quan trọng hơn, nó được xây dựng kiên cố và có ít người qua lại hơn.
Sau gần một giờ chiến đấu và lẩn trốn, anh cuối cùng cũng đến được khu nhà y tế. Nhưng khi anh vừa đến nơi, anh nghe thấy tiếng la hét của một cô gái.
Anh nhìn thấy một cô gái trẻ, mặc chiếc áo blouse trắng của sinh viên y khoa, đang bị dồn vào góc tường bởi ba con xác sống. Nhưng điều kỳ lạ là, xung quanh chân cô, những sợi dây leo từ các chậu cây cảnh trong hành lang đã tự động vươn ra, quấn lấy chân của lũ xác sống, làm chậm bước tiến của chúng.
Một Người Thức Tỉnh khác!
Không một chút do dự, Tuấn lao lên. Anh dùng cây thương sắt, đâm xuyên qua đầu hai con xác sống từ phía sau. Con còn lại quay người lại, lao về phía anh.
"Cẩn thận!" cô gái hét lên.
Một sợi dây leo từ bên cạnh, cứng như roi thép, quất mạnh vào chân con xác sống, khiến nó ngã dúi dụi. Tuấn chớp lấy thời cơ, kết liễu nó.
Sau khi nguy hiểm đã qua, hai người nhìn nhau, vẫn còn thở dốc.
"Cảm ơn anh," cô gái nói. "Tôi là Trần Ngọc Lan, sinh viên Y khoa."
"Nguyễn Minh Tuấn, khoa Cơ khí," Tuấn đáp. Anh nhìn những sợi dây leo đang từ từ thu lại. "Cô cũng..."
"Vâng," Lan gật đầu, trong mắt vẫn còn vẻ hoang mang. "Tôi cũng không hiểu tại sao. Khi tôi quá sợ hãi, chúng... chúng tự động bảo vệ tôi."
Hai người, một người điều khiển kim loại, một người điều khiển thực vật, đã gặp nhau giữa ngày tàn của Sài Gòn. Họ không biết rằng, cuộc gặp gỡ này, sẽ là viên gạch đầu tiên, đặt nền móng cho một thế lực sẽ thay đổi cả cục diện của thế giới hậu tận thế sau này.