Chương 4: Những Người Sống Sót Ở Thư Viện
Quãng đường từ khu nhà y tế đến thư viện chỉ khoảng 500 mét, nhưng nó lại là một con đường của tử thần. Khoảng sân trường rộng lớn giờ đây lúc nhúc hàng trăm con xác sống Loại I.
"Anh đi trước mở đường," Tuấn nói, tay cầm cây thương sắt và một tấm bảng hiệu bằng tôn mà anh đã gia cố lại thành một cái khiên. "Em đi sau, dùng dây leo hỗ trợ, ngăn những con áp sát từ hai bên."
"Được," Lan gật đầu, hai tay cô đặt xuống đất, những mầm cây nhỏ đã bắt đầu len lỏi dưới lớp bê tông.
Họ lao ra.
Tuấn như một chiếc xe ủi, dùng khiên húc văng những con xác sống cản đường, cây thương trong tay liên tục đâm ra, chính xác xuyên qua đầu của những kẻ địch. Lan đi ngay sau anh, những sợi dây leo từ dưới đất liên tục trồi lên, quật ngã, trói chân những con xác sống có ý định áp sát họ, tạo ra một vùng an toàn.
Họ phối hợp một cách vô cùng ăn ý.
Nhưng khi họ vừa đi được nửa đường, một bóng đen đột ngột từ trên nóc nhà của một dãy phòng học, lao xuống.
Nó di chuyển bằng bốn chi, tốc độ cực nhanh, né tránh cả thương của Tuấn và dây leo của Lan. Móng vuốt của nó sắc như dao, cào một đường lên chiếc khiên của Tuấn, để lại năm vệt sâu hoắm.
Một con Thợ Săn, xác sống Loại II!
"Cẩn thận!" Tuấn hét lên.
Con Thợ Săn lao đến, định vồ lấy Lan. Tuấn lập tức dùng năng lực, điều khiển những thanh cốt thép bên trong lớp bê tông sân trường. "TRỒI LÊN!"
Bốn thanh cốt thép bất ngờ trồi lên khỏi mặt đất, tạo thành một cái lồng, tạm thời nhốt con Thợ Săn lại. Chỉ trong một giây đó, Lan cũng đã phản ứng. Một sợi dây leo to như cánh tay, mọc ra những chiếc gai khổng lồ, từ bên cạnh quấn chặt lấy con Thợ Săn, rồi siết mạnh.
"RẮC!"
Tiếng xương gãy vang lên. Con Thợ Săn bị tiêu diệt.
Cả hai thở hổn hển. Trận chiến vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần của họ.
Họ nhanh chóng chạy đến cửa thư viện. Cánh cửa hé mở, và họ được kéo vào bên trong.
Bên trong, có khoảng bảy, tám sinh viên đang co cụm lại, mặt mày tái nhợt. Người đứng đầu là một chàng trai cao lớn, vạm vỡ, tay cầm một cây gậy bóng chày.
"Cảm ơn hai bạn đã đến," chàng trai nói, giọng nói đầy sự kính nể sau khi đã chứng kiến trận chiến của họ từ trên cao. "Tôi là Dũng, sinh viên khoa Thể chất. Chúng tôi... chúng tôi phải làm gì bây giờ?"
Tất cả ánh mắt còn lại, đầy sợ hãi nhưng cũng lóe lên một tia hy vọng, đều đổ dồn về phía Tuấn.
Trong khoảnh khắc đó, Tuấn biết rằng, gánh nặng trên vai anh, không còn chỉ là gia đình của mình nữa.
Những viên gạch đầu tiên cho "thế lực" của anh, đã được đặt xuống.