Tận Thế Zombie Tôi Thức Tỉnh Dị Năng

Chương 5: Thư Viện Trở Thành Pháo Đài



Chương 5: Thư Viện Trở Thành Pháo Đài

8 giờ 34 phút sáng, ngày 18 tháng 9 năm 2025.

Sáng hôm sau, trong sảnh chính của thư viện, Nguyễn Minh Tuấn tập hợp tất cả những người sống sót lại. Mười người, bao gồm cả anh và Lan, tất cả đều mang vẻ mệt mỏi và hoang mang.
Anh nhìn họ, rồi cất tiếng, giọng nói bình tĩnh nhưng rõ ràng.
"Tôi biết tất cả chúng ta đều đang sợ hãi," anh nói. "Nhưng sợ hãi không giúp chúng ta sống sót. Bây giờ, chúng ta chỉ có hai lựa chọn: ngồi đây chờ chết, hoặc cùng nhau, xây dựng một con đường sống."
Anh nhìn thẳng vào Dũng, người cao to nhất. "Sức mạnh của anh." Anh nhìn sang một cậu sinh viên đeo kính. "Kiến thức của cậu." Anh nhìn tất cả mọi người. "Mỗi chúng ta đều có một vai trò. Tôi không phải là lãnh đạo. Tôi chỉ là một người muốn sống, và muốn tất cả mọi người ở đây cùng sống."
Sự chân thành của anh đã thuyết phục được họ.
"Cậu nói đi, chúng tôi phải làm gì?" Dũng lên tiếng, hoàn toàn công nhận vai trò của Tuấn.
"Đầu tiên, biến nơi này thành một pháo đài."
Công cuộc gia cố bắt đầu. Dưới sự chỉ huy của Tuấn, cả nhóm cùng nhau hành động. Anh dùng năng lực, kéo những kệ sách bằng thép khổng lồ, cao đến mấy mét, chặn kín tất cả các cửa sổ và cửa ra vào bằng kính ở tầng một. Dũng và các bạn nam khác thì dùng sức, khuân vác những đồ đạc nặng, tạo thêm nhiều lớp chướng ngại vật. Lan thì điều khiển những dây thường xuân, bao bọc lấy lớp barricade bằng thép, biến chúng thành những bức tường gai nhọn.
Chỉ trong một buổi sáng, tòa thư viện trung tâm, đã biến thành một pháo đài bất khả xâm phạm.
Tối hôm đó, sau khi đã hoàn thành công việc, họ ngồi quây quần bên nhau, chia sẻ chút lương thực ít ỏi. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, họ cảm nhận được một tia hy vọng.
"Chúng ta cần một cái tên," Lan đột nhiên lên tiếng. "Không phải là một nhóm người sống sót, mà là một tập thể thực sự."
Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bóng tối của màn đêm đang bao trùm lấy thế giới chết chóc.
"Màn đêm rồi sẽ qua," anh nói. "Chúng ta là những người đã sống sót để nhìn thấy ánh sáng. Hãy gọi chúng ta là 'Bình Minh'."
"Bình Minh..." Mọi người lẩm nhẩm lại cái tên đó. Một cái tên đơn giản, nhưng lại chứa đựng một niềm hy vọng mãnh liệt.
Căn cứ Bình Minh, thế lực đầu tiên của Nguyễn Minh Tuấn, đã chính thức ra đời.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, Lan báo cáo một tin không vui. Sau khi thống kê, toàn bộ lương thực và nước uống của cả nhóm, chỉ đủ dùng trong vòng một tuần.
Pháo đài này, cũng chính là một cái nhà tù. Muốn sống, họ phải đi ra ngoài.
Tuấn trải một tấm bản đồ của Làng Đại học ra. Ánh mắt anh dừng lại ở một địa điểm.
"Ngày mai," anh nói, "chúng ta sẽ có chuyến đi tiếp tế đầu tiên."