Tần Vãn Thanh

Chương 4



Tẩu tẩu xuất thân từ thế gia dòng dõi y thuật, y thuật cao minh, ta đỡ nàng lên xe ngựa, lại đưa cho nàng những dược liệu và đồ bổ dưỡng ta mang đến, có ích cho cả nàng và hài tử.

Lúc này mới xuống xe, đeo lên xiềng xích, trở lại phía sau ca ca.

Đoàn người tiếp tục lên đường, ca ca ta quay đầu lại thở dài: 「Muội sao lại ngốc nghếch đến vậy?」

Mẫu thân ta ngày thường là một người vô cùng kiên nghị, vậy mà giờ đây cũng không kìm được mà rơi lệ.

「Vãn Thanh, là phụ mẫu đã liên lụy đến con.」

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Phụ thân ta lại càng không ngừng ngoái đầu nhìn lại: 「Thanh nha đầu, quay về đi, phụ mẫu biết lòng hiếu thảo của con rồi, nhưng lưu đày đâu phải chuyện đùa.」

「Con nên về Trịnh gia sống những ngày tháng yên ổn, chứ không phải cùng chúng ta quay lại Mạc Bắc chịu khổ mới đúng chứ!」

Ta đón nhận ánh mắt quan tâm lại đau thương của ba người thân thích ruột thịt, khẽ nói:

「Phụ thân, mẫu thân, Trịnh gia chưa bao giờ coi con là con gái, Trịnh Tuyết Đồng trở về rồi, trong cái nhà đó lại càng không có chỗ cho con dung thân nữa.」

Ta ở Trịnh gia từ nhỏ đã không được sủng ái.

Lưu ma ma nói với ta, là bởi vì ta sinh ra trên đường dưỡng phụ bị biếm quan, điều kiện trạm dịch không tốt lại khiến dưỡng mẫu chịu nhiều khổ sở.

Vậy nên bọn họ mới đối đãi với ta không thân thiết bằng tiểu muội và tiểu đệ.

Thời điểm đó, dưỡng phụ chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé ở một huyện hẻo lánh Mạc Bắc, mỗi tháng bổng lộc cộng lại cũng chỉ vừa đủ cho cả nhà ăn uống sinh hoạt.

Nhưng dưỡng mẫu thân thể vốn yếu nhược, tiểu muội lại còn nhỏ tuổi, riêng tiền thuốc thang đã là một khoản chi tiêu không nhỏ.

Dưỡng phụ lại tự cam tự bi, những ngày không phải đến nha môn liền thu mình trong thư phòng thương xuân tiếc thu.

Ta bất đắc dĩ, chỉ đành ra ngoài tìm đường kiếm tiền.

Danh hiệu thiên kim huyện lệnh nói ra chẳng đáng giá bao nhiêu, mà ràng buộc lại lắm.

May mắn thay, ta tuổi còn nhỏ, nhưng lại trời sinh thần lực, theo đám thợ săn lên núi săn thú cũng thu hoạch được không ít.

Còn ngoài ý muốn bắt được một tên gian tế người Tiên Bi, khiến dưỡng phụ lập được công lao.

Sau này dưỡng phụ nhờ chuyện này mà được cấp trên khen thưởng, lại lần nữa phấn chấn tinh thần.

Ta tuổi tác càng lớn, cũng không còn chỉ thỏa mãn với việc săn thú nữa, mà bắt đầu mở cửa làm ăn buôn bán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta kể lại cặn kẽ, ban đầu chỉ là lông thú, dược liệu, cùng thổ sản Mạc Bắc, sau còn gây dựng được cả thương hành, có đội xe riêng.

Ta vừa dứt lời, phụ thân và ca ca đều trầm mặc hồi lâu.

Mẫu thân gian nan nắm lấy tay ta, vuốt ve lớp chai mỏng trên lòng bàn tay ta, giọng điệu đầy căm hận:

“Đồ súc sinh không bằng cầm thú!”

“Đã tráo đổi đứa con gái bảo bối của ta đi chịu khổ suốt mười bảy năm ròng rã, còn ta lại thay chúng nuông chiều con ranh ăn cắp kia bấy nhiêu năm.”

Ca ca vành mắt đỏ hoe, khàn giọng hỏi ta: “Vãn Thanh, muội sớm đã nghi ngờ rồi, đúng không?”

Ta gật đầu.

Hai năm trước Trịnh gia như ý nguyện hồi kinh, ta chủ động sang nhượng lại thương hành.

Triều ta khai quốc trăm năm nay đều có quy định quan viên từ ngũ phẩm trở lên không được kinh doanh buôn bán, Mạc Bắc không thể so với Thượng Kinh, chỉ cần sơ sẩy một ly liền rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Ta không thể trở thành chứng cứ để người khác công kích Trịnh gia.

Ta vốn tưởng rằng ta đã hiểu chuyện như vậy, phụ mẫu nuôi dưỡng sẽ yêu thương ta như yêu tiểu muội và đệ đệ.

Nhưng nào ngờ sau khi về Thượng Kinh, thái độ của bọn họ đối đãi với ta lại càng thêm khắc nghiệt.

Rốt cuộc là từ khi nào ta bắt đầu nghi ngờ mình không phải con ruột của Trịnh gia?

Có lẽ là từ lần yến tiệc thưởng hoa nọ, ta nhặt được chiếc túi thơm mà công tử Tần gia đánh rơi.

Lúc mang trả lại vừa vặn bị dưỡng mẫu bắt gặp, bà ta chẳng buồn nghe ta giải thích, chỉ siết chặt cổ tay ta, vừa kinh sợ vừa giận dữ cảnh cáo:

“Tần gia môn đình cao quý như vậy, không phải thứ mà con có thể trèo cao được đâu!”

“Con xưa nay tâm tư lớn, nhưng Thượng Kinh không giống Mạc Bắc, con đi sai một bước, chính là hại cả nhà ta đó!”

Bà ta cho rằng ta muốn câu dẫn công tử Tần gia để làm thiếp.

Khi ấy Tần gia đang là Tướng Quân Vương được Bệ hạ đích thân phong tước, còn dưỡng phụ cùng lắm chỉ là một Thượng Thư Lang tòng ngũ phẩm.

Lúc ấy ta cảm thấy thật hoang đường nực cười, lại càng thêm bi ai.

Ta lớn lên dưới gối bọn họ, vậy mà bọn họ lại chẳng hề hay biết phẩm hạnh của ta.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com