Tần Vãn Thanh

Chương 5



Cho đến ngày hôm sau, ta vô tình thấy được cảnh bà ta ân cần hỏi han Trịnh Tuyết Đồng, ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng và từ ái mà ta chưa từng được thấy.

Nhìn đôi mày cong cong giống nhau như đúc của hai người, ta mới chợt hiểu ra.

Dưỡng mẫu càng sợ, là ta xuất hiện trước mặt ca ca sẽ khiến bọn họ sinh nghi, bại lộ chân tướng năm xưa, hại Trịnh gia, cũng hại luôn đứa con gái lớn mà bà ta yêu quý.

3

Từ Thượng Kinh Thành đến Mạc Bắc, con đường này ta đã đi qua không dưới năm lần.

Thương đội đi lại nhiều năm, các trấn nhỏ dọc đường cũng có không ít cửa hàng hợp tác.

Thêm vào đó còn có số kim ngân mà Trịnh Sương Nguyệt cho mượn, hai tháng trời bôn ba vất vả, phụ thân, mẫu thân, huynh tẩu cùng cả cháu gái nhỏ còn ẵm ngửa, vậy mà đều khôi phục không tệ.

Phụ mẫu phẫn nộ trước sự hà khắc và bỏ mặc của Trịnh gia đối với ta, đau lòng cho những năm tháng tự lực cánh sinh của ta.

Ta lại cảm thấy may mắn, cũng may người Trịnh gia vô dụng, khiến ta rèn luyện được thân bản lĩnh, để ngày hôm nay có thể bảo hộ phụ mẫu ruột thịt của mình.

Nơi lưu đày quả thực gian khổ hơn trước rất nhiều như lời Trịnh Sương Nguyệt nói.

Phụ thân và huynh trưởng bị áp giải đi xây tường thành, cả tháng trời chẳng thấy mặt mũi đâu.

Mẫu thân và tẩu tẩu thì ở lại khai hoang.

Mỗi ngày trời chưa sáng đã phải ra đồng làm việc, đến tối mịt mới được về.

Bên cạnh còn có sai dịch tay cầm trường roi, động tác chậm chạp một chút liền bị quất cho thừa sống thiếu chết.

Điều may mắn duy nhất là lúc này trong mắt bọn chúng ta vẫn mang họ Trịnh, dù là con ruột của Tần gia, nhưng Bệ hạ không có chỉ dụ bắt ta phải cùng chịu khổ sai dịch.

Thêm vào đó, dưỡng phụ Trịnh Thế Hành của ta nay đang là tân quý trong triều, bọn chúng không dám đắc tội.

Ta có thể mời tới một ma ma để chăm sóc tốt cho cháu gái nhỏ, thỉnh thoảng thay mẫu thân và tẩu tẩu ra đồng làm lụng, bọn chúng cũng làm ngơ cho qua.

Vượt qua được hai tháng gian nan nhất, những ngày sau đó liền dễ thở hơn nhiều.

Nhưng đáng tiếc là phụ thân và huynh trưởng là đối tượng bị giám sát trọng điểm, dù ta có vung bao nhiêu bạc, tìm bao nhiêu mối quan hệ, cũng không cách nào đổi cho bọn họ được công việc nào nhẹ nhàng hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không sao, phụ thân con có sức lực, chống đỡ được, trước kia ở sa mạc đoạn nước đoạn lương còn sống sót được, chút này có là gì.”

Cách hai tháng mới được về nhà một lần, phụ thân đen đi trông thấy, tấm lưng đầy những vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nhìn thôi đã thấy đau lòng.

Nhưng người lại chẳng hề để ý, húp trọn một bát lớn mì thịt băm kêu sùm sụp.

Mẫu thân bôi thuốc xong cho người, lại gần bên nói với ta: “Vãn Thanh, con không cần áy náy, nếu không có con, có lẽ chúng ta đều không thể trụ được đến Mạc Bắc.”

Chưa đợi ta cảm thương, bà đã quay đầu mắng phụ thân: “Nhỏ tiếng thôi! Ông định ăn luôn cả cái bát đấy à!”

Phụ thân bất mãn lầu bầu: “Đây là Mạc Bắc, chứ có phải Thượng Kinh đâu, ta ăn mì lớn tiếng một chút thì sao?”

Ca ca đã sớm ăn xong mì, đang ôm cháu gái nhỏ ra sức dỗ dành.

Cháu gái nhỏ Mãn Bảo đã sáu tháng tuổi, trắng trẻo bụ bẫm lại hay cười, đặc biệt đáng yêu.

Tẩu tẩu đang băng bó vết thương cho ca ca, vành mắt nàng vẫn còn ửng đỏ, không biết ca ca đã nói gì với nàng, nàng lại bật cười, khẽ đánh lên vai chàng một cái.

Bên kia tình cảm nồng ấm, bên này phụ mẫu ta lại đấu khẩu ầm ĩ.

Ta nhìn mà lòng chợt chua xót.

Thì ra tình cảm của phụ mẫu có thể hòa thuận như vậy.

Thì ra làm phụ thân có thể có trách nhiệm như vậy.

Thì ra làm mẫu thân sẽ không đẩy con gái nhỏ ra ngoài để thay mình che mưa chắn gió, lại càng không phải đến khi cuộc sống khấm khá hơn rồi lại trách mắng con gái ở ngoài lộ diện làm hỏng thanh danh.

Thì ra giữa tỷ muội huynh đệ, không phải một mực hi sinh, mà là ngươi quan tâm ta, ta cũng lo lắng cho ngươi.

Thì ra Trịnh Tuyết Đồng ở nhà ta, đã sống những ngày tháng tốt đẹp như vậy.

Ta vô cớ rơi lệ, khiến mẫu thân luống cuống cả lên.

“Sao thế này, sao lại khóc rồi?”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Phụ thân cũng xích lại gần: “Thanh nha đầu, làm sao vậy?”

Ta lau đi nước mắt, cười nói: “Không sao, chỉ là cảm khái, thì ra đây mới nên là những ngày tháng mà con nên sống.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com