Tần Vãn Thanh

Chương 7



4

Thượng Kinh phong vân biến ảo, Ký Châu cũng chẳng mấy thái bình.

Ta dẫn tẩu tẩu và Mãn Bảo trốn trong thành Ký Châu được ba ngày.

Đánh lui hai đợt thích khách tìm đến chúng ta.

Đêm khuya ngày thứ tư, ca ca phong trần mệt mỏi chạy về, gõ cửa viện nhỏ.

Ngũ hoàng tử thất bại rồi, lão hoàng đế băng hà.

Thụy Vương đăng cơ lên ngôi hoàng đế.

Tần gia có công tòng long, bảo trụ được phú quý trăm năm sau.

Phụ thân ta giữ lời hứa, thật sự tranh về cho ta tước phong quận chúa.

Phụ thân lại được phong Dị Tính Vương, mẫu thân được phong Trấn Quốc phu nhân, ca ca thì thành Định Viễn Hầu.

Một nhà song tước, Tần gia nhất thời uy danh lẫy lừng.

Ta là vào ngày thứ ba sau khi về tới Thượng Kinh Thành, gặp được Trịnh Sương Nguyệt.

Nàng xách hộp đựng thức ăn từ trong thiên lao đi ra, má trái sưng đỏ, hai mắt ngấn lệ, trên người còn dính vết dầu mỡ và canh thừa.

Vừa nhìn đã biết là đi thăm người Trịnh gia bị bắt giam.

Vừa thấy ta, nàng kinh ngạc trợn tròn mắt, lại lập tức biến sắc: “Ngươi tới đây làm gì?”

Ta gỡ cọng rau xanh vướng trên búi tóc nàng xuống, lại cởi áo choàng choàng lên người nàng che gió chắn rét.

“Bọn họ muốn gặp ta, ta liền tới.”

“Bọn họ muốn gặp ngươi ngươi liền tới?”

Trịnh Sương Nguyệt lùi lại một bước, thần sắc lạnh lùng lại căm hờn: “Ngươi lại không mang họ Trịnh, tới đây làm gì?”

“Ngươi đừng quên, chính là phụ mẫu ta tráo đổi ngươi và Trịnh Tuyết Đồng, ngươi mới phải chịu khổ nhiều năm như vậy ở Mạc Bắc đấy.”

“Ngươi nay đã là quận chúa, vậy thì không nên gặp mặt những kẻ phản tặc này, miễn cho người đời dị nghị.”

Hình như cảm thấy những lời nói nặng nề này có vẻ quá mềm yếu, nàng lại gượng gạo quay đầu đi.

“Đừng tưởng rằng ta là vì tốt cho ngươi, ta chẳng qua chỉ là ghi hận ngươi ba năm trước đã vứt bỏ ta mà đi, không muốn lại có quan hệ với loại người không màng tình tỷ muội như ngươi nữa thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta gật đầu, giúp nàng kéo chặt áo choàng.

“Ta biết chừng mực, muội đi đi.”

Nàng chăm chú nhìn ta, bỗng dưng nghẹn ngào một tiếng: “Đừng mềm lòng.”

“Tần Vãn Thanh, giống như ba năm trước tỷ rời khỏi Trịnh gia vậy, đừng mềm lòng.”

Nàng thật sự quá xem thường ta rồi.

Ta ở Trịnh gia lớn lên đến mười bảy tuổi, những cay đắng khổ sở trong đó, ta nhớ rõ mồn một từng chút một.

Sao có thể mềm lòng được chứ?

Ta là đến để thừa nước đục thả câu a.

Ta bước vào thiên lao tăm tối, còn chưa thấy người đâu, đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

“Đừng sợ, Tuyết Đồng, đừng sợ, phụ mẫu nuôi dưỡng con nay một nhà song tước, trước mặt tân đế vô cùng được trọng dụng, bọn họ nhất định sẽ đến cứu con thôi.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Là Trịnh phu nhân đang an ủi Trịnh Tuyết Đồng: “Con dù là trắc phi của Ngũ hoàng tử, nhưng vừa không được sủng ái, vừa không có con nối dõi, có phụ mẫu nuôi dưỡng con cầu xin giúp đỡ, Bệ hạ nhất định sẽ thả con ra thôi.”

Trịnh Thế Hành nói: “Tuyết Đồng, con nhìn đệ đệ con xem, đệ đệ con mới mười hai tuổi, nó không nên c.h.ế.t ở nơi này.”

“Nếu phụ mẫu nuôi dưỡng con đến cứu người, con có thể mang nó cùng rời đi được không?”

Trịnh Tuyết Đồng hình như đinh ninh phụ mẫu sẽ đến cứu nàng, nghĩ cũng chẳng nghĩ đã đáp ứng: “Đương nhiên, tiểu đệ là đệ đệ ruột của con, con đương nhiên sẽ cứu nó.”

Vợ chồng Trịnh gia an tâm rồi: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

“Cái con nha đầu Trịnh Sương Nguyệt kia, còn nói cái gì mà bảo chúng ta đừng đi làm phiền Tần gia, nó thì biết cái gì?”

“Nó hận không thể cả nhà bốn người chúng ta đều c.h.ế.t hết đi cho xong, đừng làm chậm trễ trượng phu của nó thăng quan, thật đúng là đồ mắt trắng môi trề, lão tử uổng công nuôi nó!”

Phu quân của Trịnh Sương Nguyệt vào ngày cung biến đã đứng đúng phe, cũng được thăng quan tiến chức, lĩnh thưởng không ít.

Nha đầu thông tuệ đến nhường nào, trọng tình trọng nghĩa lại phân biệt rõ phải trái, vậy mà trong miệng bọn họ lại trở thành một tồn tại đáng khinh đến thế.

Ta nghe một hồi, một nhà bốn người này đã bắt đầu bịn rịn chia ly rồi.

“Đợi sau khi ra ngoài rồi, con cứ đến trước mặt phụ mẫu nuôi dưỡng nhận lỗi, nể tình nghĩa năm xưa, bọn họ sẽ không mặc kệ con đâu.”

Nàng vừa dứt lời, Trịnh phu nhân liền khóc nấc lên, Trịnh Tuyết Đồng cũng nghẹn ngào nói: “Con hiểu rồi, nương, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ đệ.”

“Người nhà họ Tần yêu thương con như vậy, sẽ không vì chút huyết thống mà ruồng bỏ con đâu. Con sẽ cố gắng mưu cầu một tiền đồ cẩm tú cho đệ đệ, không để phụ lòng mong mỏi của cha nương.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com