Tần Vãn Thanh

Chương 6



Ca ca trầm mặc một thoáng, đau lòng nhìn ta: “Những ngày tháng sau này sẽ tốt đẹp hơn thôi.”

“Ca con nói đúng, đây chỉ là tạm thời thôi.”

Mẫu thân khẽ vuốt ve gương mặt ta, ánh mắt xót xa, thần sắc từ ái, “Phụ mẫu sẽ không để con mãi mang cái danh con gái tội thần đâu.”

Phụ thân nói: “Đợi phụ thân thêm chút nữa, Thanh nha đầu, sau này ngày tháng cả nhà ta đoàn tụ chỉ có nhiều chứ không ít.”

Tẩu tẩu nhét Mãn Bảo vào lòng ta, cười với ta thật dịu dàng.

Ta ôm cháu gái nhỏ trắng trẻo đáng yêu, nhìn những người thân yêu trước mắt, chỉ cảm thấy mình như được ánh dương ấm áp mùa xuân chiếu rọi, từ thân đến tâm đều ấm áp dễ chịu.

Năm đầu tiên chúng ta ở Mạc Bắc, Ngũ hoàng tử vẫn như cũ được sủng ái, Trịnh Thế Hành liên tục thăng hai cấp, đã là cánh tay phải của phe Ngũ hoàng tử.

Trịnh Sương Nguyệt được hoàng đế ban hôn cho Ngũ hoàng tử làm trắc phi.

Nhưng không biết vì sao, cuối cùng gả vào phủ Ngũ hoàng tử lại không phải Trịnh Sương Nguyệt, mà là Trịnh Tuyết Đồng.

Nghe được tin tức, thần sắc mẫu thân quái dị, cười lạnh nói: “Thảo nào.”

Ta ngẩng đầu hỏi han, bà giải thích, thì ra khi còn ở Thượng Kinh Thành, Trịnh Tuyết Đồng đã sớm tâm mộ Ngũ hoàng tử.

Khi đó chuyện Tần Trịnh hai nhà tráo đổi con gái còn chưa bị vạch trần, nàng ta cầu xin đến trước mặt phụ mẫu, muốn gả cho Ngũ hoàng tử.

Nhưng Ngũ hoàng tử đã có hoàng tử phi chính thất, phụ mẫu không cho phép con gái mình làm thiếp.

Huống chi Tướng Quân phủ là thuần thần, một khi dính líu vào cuộc tranh đoạt ngôi vị, tất nhiên sẽ mang đến tai họa cho cả nhà.

Nàng ta không nghe, khóc lóc ầm ĩ mấy ngày, thấy thái độ của phụ mẫu kiên quyết, bèn giả vờ hết hy vọng.

“Lúc ấy nó nói với ta, nó có lý do bất đắc dĩ phải trở về, bảo chúng ta đừng trách nó.”

“Thì ra là vì đàn ông a.”

Dù sao cũng là đứa trẻ đã yêu thương suốt mười bảy năm, mẫu thân dù có tỏ ra hờ hững thế nào, trong đáy mắt vẫn thoáng hiện lên một tia đau xót.

Năm thứ hai, Trịnh Sương Nguyệt cũng thành thân, gả cho một viên hiệu úy xuất thân hàn vi, khiến vợ chồng Trịnh gia nổi trận lôi đình.

Trịnh Sương Nguyệt viết thư đến mắng ta, có phụ mẫu ruột thịt rồi, liền quên luôn cả người người muội muội mình đã nuôi nấng từ nhỏ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đầy ắp ba trang giấy, nàng mắng ta hết hai trang rưỡi.

Nhưng số kim ngân và vật tư gửi đến cũng chất đầy cả ba xe.

Nhà hiệu úy kia gia cảnh nghèo khó, của hồi môn của nàng lại ít ỏi, ta hoài nghi nàng đã vét sạch cả gia sản nhà chồng đưa cho ta rồi.

Năm thứ ba, lão hoàng đế lâm bệnh, Ngũ hoàng tử ở Thượng Kinh, gần như đã chắc chắn là người kế vị.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Nhưng thánh chỉ sách phong thái tử kia, vẫn luôn không được ban xuống.

Mùa đông năm ấy, phụ thân và huynh trưởng được minh oan.

Cái gọi là tội phản quốc, chẳng qua chỉ là quân công quá lớn, khiến hoàng đế sinh lòng nghi kỵ, tìm bừa một cái cớ để đè ép mà thôi.

Nay phụ thân và huynh trưởng an ổn ở Mạc Bắc vì người tu sửa tường thành suốt ba năm, người lại nhớ tới cái tốt của bọn họ.

Cũng như thái tử bị phế truất năm xưa.

Người đã già rồi, vốn là kiêng kỵ trưởng tử trẻ tuổi tài cao nên mới thiên vị con út.

Nhưng ba năm trôi qua, đứa con trai út nhu thuận ngoan ngoãn kia cũng bị người sủng ái đến tâm tư càng lúc càng lớn.

Người muốn chọn ra một người kế vị thích hợp, liền muốn thả trưởng tử ra để cạnh tranh công bằng với con út.

Nhưng đứa con trai út đã hưởng thụ ba năm thiên vị kia sao có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?

Ngũ hoàng tử tạo phản.

Thái tử bị phế truất được phong lại làm Thụy Vương đã sớm có chuẩn bị, Thượng Kinh Thành hướng gió sắp nổi rồi.

Tin tức truyền đến khi chúng ta đã khởi hành từ Mạc Bắc, tiến vào địa giới Ký Châu.

Phụ mẫu và huynh trưởng cũng phải gấp rút quay về Thượng Kinh liên lạc bộ hạ cũ giúp đỡ Thụy Vương, bảo ta hộ tống tẩu tẩu và cháu gái nhỏ đi chậm phía sau.

Phụ thân ta nói: “Thanh nha đầu, con cứ chờ đó, lần này phụ thân nhất định tranh về cho con một cái tước phong quận chúa!”

Mẫu thân nghĩ nhiều hơn: “Nếu Ngũ hoàng tử thắng, con cứ dẫn tẩu tẩu con cao chạy xa bay, đừng bao giờ quay về nữa, cũng đừng nghĩ đến chuyện báo thù cho chúng ta, biết chưa hả?”

Ca ca trịnh trọng dặn dò: “Bảo vệ tốt bản thân, cùng tẩu tẩu đợi tin tốt lành của bọn huynh.”

Ta nhất nhất gật đầu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com