Tang Vãn

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Ta là một tiểu nha hoàn trong Hầu phủ.

 

Thế tử trọng thương hôn mê, Hầu phu nhân hết cách, bèn lấy ngân phiếu làm mồi nhử.

 

Phải chọn nha hoàn đi xung hỉ.

 

Nghe đồn Thế tử hoặc là đoạn tụ, hoặc là bất lực, nay lại hôn mê, e rằng càng không xong.

 

Chỉ có ta vì tiền mà gật đầu bước tới.

 

Chuyện hạ dược cho Thế tử ta không làm nổi, chỉ mong qua hết những ngày này, lấy ngân phiếu rồi rời đi.

 

Hầu phu nhân nói, sinh không được cũng coi như có công chịu khổ.

 

Nhưng Hầu phu nhân quả thật rất dụng tâm.

 

Một bát canh ngọt trôi xuống bụng, ta và Thế tử liền lăn vào nhau.

 

Thế tử tỉnh rồi.

 

Xuân phong một lần, rồi lại một lần.

 

Hắn sao mà không được chứ? Hắn quá mức lợi hại là đằng khác!

 

Còn ta, ta không chịu nổi.

Món làm ăn này, ta lỗ nặng.

 

Ta phải chạy thôi.

 

01

 

Ta tên là Tang Vãn, chỉ là một tiểu nha hoàn vô danh trong An Bình Hầu phủ.

 

Chuyên lo việc chăm sóc hoa cỏ.

 

Nhà chủ gia phong nghiêm cẩn, không có bao nhiêu chuyện rối ren chốn hậu viện.

 

Vậy nên ta mới có thể yên ổn qua ngày.

 

Cả đời này, điều ta mong mỏi nhất, chính là dành dụm đủ bạc để chuộc thân.

 

Rời phủ, mua một căn viện nhỏ, có ít tiền lại mở một quán ăn nho nhỏ, nhìn A Trạm thi đỗ công danh.

 

Sống yên bình mà trôi hết nửa đời còn lại.

 

Thật đẹp biết bao.

 

Chỉ cần ráng thêm nửa năm, ta sẽ có thể ôm theo chút tiền dành dụm, rời phủ, lấy lại tự do.

 

Ai ngờ đúng lúc này, Thế tử An Bình Hầu bị khiêng từ chiến trường trở về.

 

Thương nặng hôn mê, trông như sắp không qua khỏi.

 

Thế tử là độc tử duy nhất của Hầu phủ.

 

Cả Hầu phủ như trời sập xuống, ngày ngày ngập trong tang thương.

 

Sắc mặt chủ tử lúc nào cũng nặng nề, huống chi bọn nha hoàn chúng ta.

 

Nhắc chi đến chuyện rời phủ, những việc vụn vặt đó càng chẳng ai dám nói.

 

Tệ hơn nữa, vị hôn thê mà bát tự đã gần hợp xong của hắn, lại ngay thời điểm này gửi tới thư từ hôn.

 

Hầu phu nhân khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

 

Một sớm tinh mơ, ta vừa vun đất cho hoa trong viện xong.

 

Hầu phu nhân, mắt đỏ hoe, nhìn đám nha hoàn thân gia trong sạch trong phủ mà mở lời:

 

“Ai bằng lòng gả xung hỉ cho Thế tử, sinh được con trai, thưởng một ngàn lượng bạc!”

 

Cả sảnh lặng thinh.

 

Chỉ có ta.

 

Ta sờ cái túi tiền không mấy căng, rụt rè giơ một tay:

 

“Nếu… sinh con gái thì sao ạ?”

 

Hầu phu nhân thở dài: “Cũng cho một ngàn!”

 

“Vậy… vậy nếu sinh không được thì sao?”

 

Hầu phu nhân nghiến răng:

 

“Không sinh được, cũng cho một ngàn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tay ta giơ càng cao.

 

“Nô tỳ xung!”

 

Thế tử An Bình Hầu, tuy danh tiếng dữ dằn, nhưng người còn trẻ, thân thể sạch sẽ, trong phủ chẳng có phòng thiếp nào.

 

Bên ngoài cũng chẳng nghe đồn có ai thân cận.

 

Nơi hoa nguyệt càng chưa từng bước vào.

 

Suốt ngày chỉ ở trong quân doanh.

 

Ngày trước, có nha hoàn tỷ tỷ muốn leo giường, kết cục đều bị đuổi đi, bán ra ngoài.

 

Các tỷ tỷ trong phủ bàn tán, bảo Thế tử nào phải không gần nữ sắc, tám phần là đoạn tụ hoặc thẳng thừng bất lực!

 

Toàn là lời che đậy thôi!

 

Chỉ có điều, gương mặt ấy, thật đúng là xuất sắc.

 

Nhưng giờ hắn là một kẻ sắp chết.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Không bàn chuyện hắn có đoạn tụ hay bất lực.

 

Một người sắp chết.

 

Đừng nói sinh con, e là chuyện phòng the cũng không làm nổi.

 

Món làm ăn này, tính sao cũng là ta chắc thắng không lỗ.

 

Cùng lắm, ta chỉ muộn một hai năm mới được rời phủ.

 

Đến lúc đó không chỉ lấy lại tự do, còn ôm một khoản bạc lớn mà đi.

 

Một mũi tên trúng hai đích, đúng là lời to.

 

Theo lẽ, nha hoàn trong phủ muốn bám cành cao thiếu gì, ngày trước Thế tử khỏe mạnh nhảy nhót, bọn họ đã ngấp nghé.

 

Chẳng qua là trước đó Thế tử từng bán đi hai người định leo giường, nên hạ bớt vài phần nhiệt tình.

 

Nay Hầu phu nhân tự mình mở miệng, đây là cơ hội đường đường chính chính leo lên giường, mà còn được bạc!

 

Nhưng cái cành cao này, ngay lập tức sẽ gãy.

 

Họ đều đã đến tuổi rời phủ, ai chẳng muốn nhanh chóng về nhà lấy chồng, sống yên ổn?

 

Gả xung hỉ cho một Thế tử sắp chết, thậm chí còn có thể bất lực?

 

Khác gì thủ tiết cả đời?

 

Còn phải đánh đổi trinh bạch cả một kiếp.

 

Chốc lát, các tỷ tỷ liếc nhau, chẳng ai dám thở mạnh.

 

Nhưng ta thì khác.

 

Ta từ nhỏ cha mẹ mất, bị bán vào Hầu phủ, ở đời này chẳng vướng bận gì.

 

Nghĩ ngợi duy nhất, chỉ có A Trạm – người trong thôn đang đèn sách.

 

Theo dự định, năm nay ta ra phủ, vừa kịp hắn thi Hương mùa thu.

 

Nhưng A Trạm hiểu ta nhất, hẳn hắn sẽ không bận lòng nếu ta vì tiền mà lùi thêm một bước.

 

Trong đầu ta, bàn tính lách tách vang lên.

 

Một ngàn lượng!

 

Là phúc lộc từ trên trời rơi xuống!

 

Đủ mua một căn nhà có sân, còn mua luôn cái cửa tiệm nhỏ ngoài phố, vẫn dư bạc.

 

Từ đó về sau, chẳng cần nhìn sắc mặt người khác, chẳng phải lo ba bữa cơm.

 

Nhiều hơn cả số bạc ta chắt chiu làm việc tay chân suốt hai mươi năm!

 

Các tỷ tỷ cùng phòng kéo tới, ai cũng thay ta tiếc nuối, cho rằng ta vì tiền mà chôn vùi nửa đời sau.

 

Vậy nên, trong ánh mắt tiếc xót của bọn họ, ta xách cái tay nải nhỏ của mình.

 

Hùng hồn khí thế mà bước vào viện Thế tử.

 

Một tỷ tỷ sắp được ra phủ nắm lấy tay ta, mắt đầy thương hại.

 

Ta lại nháy mắt với tỷ tỷ ấy, hạ thấp giọng:

 

“Tỷ à, đây đâu phải thủ tiết, rõ ràng là bạc tự mang tới cửa cho ta kia mà.”