Tang Vãn

Chương 2



02

 

Đêm hôm đó, ta dọn đến ở trong phòng của Thế tử Yến Kỳ.

 

Vừa bước vào, một luồng mùi thuốc nồng nặc không tan lập tức ập tới, xộc thẳng vào mũi.

 

Nồng đến mức khiến người ta choáng váng.

 

Cửa sổ đóng chặt, ánh sáng trong phòng mờ tối.

 

U uất đến nỗi khiến ta thở không nổi.

 

Như vậy sao chịu được.

 

Ta bước nhanh đến cửa sổ, mở ra, cơn gió nhẹ lùa vào, cuốn đi ít nhiều mùi thuốc hầm hập.

 

Căn phòng mới có chút không khí mà thở.

 

Trên chiếc giường gỗ trắc chạm hoa văn, rủ xuống màn xanh dày nặng.

 

Lờ mờ thấy trong màn nằm một bóng người cao lớn.

 

Bất động, chẳng khác nào người chết.

 

Ta rón rén bước đến.

 

Thế tử đang hôn mê, chẳng còn chút sát khí dọa người như thường ngày.

 

Chỉ yên lặng nằm đó.

 

Làm trái tim ta, vốn cứ run sợ, cũng buông lỏng đôi phần.

 

Công việc của ta rất đơn giản.

 

Mỗi ngày đúng giờ lau người cho Thế tử, đút mấy thìa thuốc cầm hơi, rồi thay đệm giường.

 

Những việc khác đều dễ.

Khó xử nhất, cũng xấu hổ nhất chính là lau thân thể cho hắn.

 

Mỗi lần lau xong, mặt ta đều đỏ bừng như lửa.

 

Bởi mỗi lần cởi áo ngủ của hắn ra…

 

Vai rộng, eo hẹp, cơ bụng rắn chắc, đường nét rõ ràng.

 

Đỏ đến mức như m.á.u sắp nhỏ ra khỏi mặt ta.

 

Rõ ràng hôn mê thế này, sao thân hình vẫn tốt đến vậy?

 

Ta lẩm bẩm:

 

“Dáng người như thế này, không giống kiểu… không làm ăn được.”

 

“Nếu là đoạn tụ… Thế tử là kẻ ở trên, hay kẻ ở dưới?”

 

“Xem ra… giống ở trên hơn…”

 

Không thể nghĩ tiếp! Mặt ta chốc lát lại đỏ thêm một tầng.

 

Làm xong những việc vặt vãnh cho Thế tử, thời gian còn lại là của ta.

 

Những khi rảnh, ta chỉ ngồi ngẩn ra trước mấy chậu hoa héo úa trong phòng.

 

Đây mới là sở trường của ta.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chẳng mấy ngày, dưới bàn tay chăm sóc kỹ lưỡng của ta.

 

Những chậu hoa cụp đầu xụi lơ lại tươi tỉnh phơi phới.

 

Cả căn phòng gần như biến thành một tiểu hoa viên.

 

Hầu phu nhân đến vài lần, thấy ta chăm Thế tử chu toàn.

 

Phòng cũng nhờ ta mà có chút sinh khí, nên thái độ càng thêm hòa nhã.

 

Bà thậm chí còn đặc biệt mời một nữ tiên sinh đến dạy chữ cho ta.

 

“Nghe Lý mụ mụ nói, ngươi vốn biết chút chữ. Nay học thêm ít nhiều, sau này đọc sách cho Kỳ nhi nghe, đại phu bảo, có thể giúp hắn tỉnh lại.”

 

Ta vốn đã nhận biết được vài chữ, nhờ A Trạm kiên nhẫn dạy từng nét một.

 

Giờ có tiên sinh chỉ bảo, học càng tiến bộ, đọc sách cũng trôi chảy hơn nhiều.

 

Thư phòng của Hầu phủ cất cả vạn cuốn sách, ta nhận lệnh đi lấy sách, lại vô tình, trong một góc phủ đầy bụi, tìm thấy một quyển thoại bản không bìa.

 

Trang sách ngả vàng.

 

Vừa mở ra xem, nội dung suýt khiến ta quẳng sách đi.

 

Không ngờ Thế tử nổi tiếng sát phạt trên chiến trường, sau lưng lại giấu loại sách tà mị thế này.

 

Nhưng mà…

 

Ta thích.

 

Đúng lúc dùng để g.i.ế.c thời gian nhàm chán.

 

Ta lén lút nhìn quanh, nhét vội vào lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rồi chọn thêm vài quyển sách văn nhân hay đọc, làm cho có lệ.

 

Không ai phát hiện khác thường.

 

Hầu phu nhân vì sợ làm phiền Thế tử tĩnh dưỡng, trong viện hắn ngoài ta ra không để ai hầu hạ.

 

Không ai giám sát.

 

Thế nên, mỗi ngày nội dung ta đọc cho Thế tử nghe, từ thánh hiền chi thư…

 

Biến thành những câu chuyện ám hương mờ ảo khiến mặt người đỏ rực, tim người loạn nhịp.

 

“… Chàng thư sinh lấy hết can đảm, khẽ nắm lấy bàn tay mềm như ngọc của tiểu thư, cảm thấy mềm mại ấm áp, tim đập loạn như nai con chạy tán loạn…”

 

Ta đọc ngập ngừng, mặt nóng rực.

 

Chính ta còn bị những lời văn ấy cuốn lấy.

 

Một quyển sách còn chưa đọc xong.

 

Tối đó, Hầu phu nhân tự tay mang đến hai bát chè hạt sen.

 

Cười từ ái:

 

“Tang Vãn, con vất vả rồi. Đây là chè sen, con và Thế tử uống chút cho an thần.”

 

Ta không suy nghĩ nhiều, cẩn thận đút cho Thế tử vài thìa.

 

Phần còn lại ta ngoan ngoãn uống hết.

 

Thế nhưng, vừa xuống bụng, chưa bao lâu, toàn thân ta liền thấy khác lạ.

 

Một luồng nóng bức từ trong thân thể dâng lên, không cách nào kìm nén.

 

Cả người nóng hừng hực, môi khô lưỡi khát, đầu óc cũng bắt đầu lờ đờ.

 

Ta đang loạng choạng, định đi mở cửa sổ cho thoáng khí.

 

Sau lưng, từ chiếc giường im lìm suốt nửa năm kia.

 

Bỗng vang lên tiếng cọ xát vải cực nhẹ.

 

Ta giật mình quay lại.

 

Người đàn ông vốn nên hôn mê bất tỉnh trên giường.

 

Không biết từ khi nào, đôi mắt đã mở ra.

 

Còn chưa kịp phản ứng, trời đất đảo lộn, ta đã bị một cánh tay đầy sức mạnh kéo ngã xuống giường.

 

Nặng nề đập vào một lồng n.g.ự.c nóng rực.

 

Chúng ta lăn thành một chỗ, xuân phong một độ.

 

Rồi lại một độ.

 

Thắt lưng rắn chắc kia như muốn bẻ gãy ta.

 

Quả nhiên không phải để không!

 

Cả người ta choáng váng.

 

Nói là sắp c.h.ế.t đâu?

 

Lời đồn bất lực đâu?

 

Xung hỉ thủ tiết đâu?

 

Không, hắn đã nằm đó suốt nửa năm, sao thân thể vẫn khỏe đến thế?

 

Sức lực này, tư thế này…

 

Trong mấy câu chuyện “không xuống được giường” ta từng đọc, hôm nay coi như đích thân trải nghiệm.

 

Xong chuyện, ta nằm bẹp trên giường, cả người như bị xe lăn qua, một ngón tay cũng chẳng nhấc nổi.

 

Ta nghiêng đầu, nhìn người đàn ông thở đều cạnh mình.

 

Vẫn không thể tin nổi.

 

Hắn tỉnh rồi.

 

Hắn thật sự tỉnh rồi.

 

Một ngàn lượng bạc của ta… hình như… bay mất rồi.

 

Không, không đúng.

 

Hắn tỉnh rồi, vậy lời hứa của Hầu phu nhân còn tính không?

 

Có tính ta sinh không được con mà cho ta một ngàn lượng, hay là tính ta “xung” cho hắn tỉnh, rồi thưởng thêm bạc?

 

Hay là…

 

Hầu phu nhân vốn đã tính toán từ sớm?

 

Đầu óc ta loạn thành nồi cháo, chút xuân tình vừa dấy lên trong lòng phút chốc bị nỗi hoảng hốt to lớn quét sạch.

 

Cái vụ mua bán chắc thắng này… e rằng ta lỗ nặng rồi.