Nhưng ta chờ, chờ mãi, Yến Kỳ trở về là có trở về.
Lại là bị A Trạm bế thẳng từ ngựa xuống.
Người hôn mê, m.á.u me đầy mình, hơi thở mong manh.
Khi ta lao ra khỏi phủ, nhìn thấy chính là cảnh tượng ấy.
Đôi mắt A Trạm đỏ ngầu, người lấm lem, nhìn thấy ta, giọng khản đặc:
“A tỷ… Yến Kỳ hắn… hắn vì cứu ta…”
Yến Kỳ… lại hôn mê.
12
Lần này, thương thế còn nặng hơn lần trước.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc, xe ngựa của Hầu phủ đã gấp gáp dừng trước cổng Quận vương phủ.
Hầu phu nhân được nha hoàn đỡ, loạng choạng chạy tới trước mặt ta, vừa mở miệng, nước mắt đã rơi lã chã:
“Tang Vãn… Huyện chủ… xin con, xin con cứu lấy Kỳ nhi một lần nữa…”
Cục diện lần này, hoàn toàn khác trước.
Lần trước ta là nha hoàn Hầu phủ, còn giờ, ta đã là nghĩa nữ Quận vương phủ.
Ta có quyền lựa chọn không cứu.
Nhưng ta làm sao bỏ qua ánh mắt A Trạm – chan chứa áy náy và van nài.
Hắn là vì cứu A Trạm mà thành ra thế này…
Thôi vậy.
Coi như là vì A Trạm.
Ta lại bước vào An Bình Hầu phủ.
Bao ngày xa cách, nơi đây thay đổi nhiều, nhưng cũng chẳng khác gì.
Vẫn gian phòng quen thuộc ấy, bày biện quen thuộc ấy.
Chỉ khác là những chậu hoa cỏ ta từng chăm từng lá, từng nhành —
sau khi ta rời đi, lại héo úa tàn tạ.
Vàng khô, mất hết sức sống.
Như chính Yến Kỳ đang nằm trên giường kia.
Hầu phu nhân đôi mắt sưng đỏ, bàn tay run rẩy túm chặt ống tay áo ta.
“Tang Vãn, con đọc sách cho nó nghe đi.
Biết đâu Kỳ nhi sẽ tỉnh lại.”
“Lần trước con còn gọi được nó tỉnh, lần này nhất định cũng có thể.”
Chưa kịp đợi ta đáp,
A Trạm đã sải bước đứng chắn trước mặt ta, chắn hết ánh nhìn của Hầu phu nhân.
“A tỷ ta chỉ cố hết sức, nàng không phải đại phu.”
Hắn ngừng lại, cằm siết chặt, từng chữ từng chữ đều như đinh đóng cột:
“Nếu thực phải truy xét, thì Thế tử vì cứu ta mà hôn mê bất tỉnh. Có chuyện gì, Hầu phu nhân cứ trút hết lên ta.”
Hầu phu nhân khóc không thành tiếng, chẳng nói gì thêm, chỉ bảo ta cứ tận tâm.
A Trạm nghiêng người, vỗ vai ta,
hắn hạ thấp giọng, chỉ để hai ta nghe thấy:
“A tỷ, đừng tự tạo áp lực cho mình.”
Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Yến Kỳ.
Không gian lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở yếu ớt của Yến Kỳ, và tiếng tim ta đập.
Ánh mắt ta dừng nơi đầu giường —
chiếc hộp gỗ nhỏ kia, bên trong vẫn đặt quyển thoại bản ta chưa đọc xong lần trước.
Ta bước đến, cầm sách lên, ngón tay lướt qua những trang giấy hơi cuộn.
Một ý nghĩ chợt lóe.
Lần trước hắn nghe được, lần này… cũng có thể cảm nhận sao?
Ta hắng giọng, lật đến trang táo bạo nhất, khêu gợi nhất của thoại bản.
Cúi xuống sát tai hắn, cố tình dùng giọng mềm nhẹ, lả lơi, đọc những lời câu hồn đoạt phách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa đọc, vừa chăm chú nhìn gương mặt hắn, không bỏ qua một cử động nhỏ nào.
Nhưng hắn vẫn không phản ứng.
Hàng mi khép yên tĩnh, mặt trắng bệch như giấy.
Hi vọng nhỏ nhoi trong ta, hoàn toàn rơi xuống đáy.
Ta không đùa giỡn nữa, bắt đầu chăm sóc hắn nghiêm túc.
Lau người, đút thuốc, ngày nối ngày.
Lúc rảnh, ta lại lo toan cả hoa cỏ trong viện hắn.
Vừa cắt tỉa lá cành, vừa lảm nhảm kể chuyện trong phủ cho hắn nghe:
Kể An An lớn thêm bao nhiêu, đã nói được mấy từ mới.
Nhưng ta không thể ở mãi nơi này.
An An còn nhỏ, không thấy ta sẽ khóc suốt, thâu đêm không ngủ.
Ta chỉ có thể sáng đến, tối về.
Ngày qua ngày, Yến Kỳ vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
A Trạm, từ khi quay về, thay đổi nhiều.
Ngày nào hắn cũng đến Hầu phủ thăm Yến Kỳ,
lời nói chẳng còn gay gắt như trước,
chỉ lặng lẽ ngồi một lúc, rồi lặng lẽ rời đi.
Hầu phu nhân thỉnh thoảng đến,
nhìn ta với ánh mắt phức tạp: có áy náy, có cảm kích,
và một tia thương xót ta không hiểu.
Hôm ấy, bà không đến phòng Yến Kỳ,
mà sai nha hoàn mời ta đến viện bà.
Bà cho tất cả lui ra, kéo ta ngồi xuống.
Bà kể nhiều chuyện, về Yến Kỳ, về Hầu phủ.
Cuối cùng, bà run rẩy lấy từ ngăn bí mật đầu giường một chiếc hộp gỗ tử đàn nặng trĩu, đẩy tới trước mặt ta.
Ta mở nắp hộp, hơi thở khựng lại.
Bên trong, nằm yên lặng —
toàn là tranh vẽ ta.
Một bức, hai bức, cả mấy chục bức.
Có ta tựa lan can ngủ gà ngủ gật, có ta ngồi xổm bên hồ cho cá ăn.
Có ta kiễng chân hái hoa mai trên cành…
Bức nào bức nấy đều sống động như thật.
Như thể họa sư đã lấy luôn hồn ta vào nét bút.
Trong góc một bức tranh, ta còn thấy một thứ quen thuộc —
chiếc trâm bạch ngọc đã thất lạc nhiều năm, ta vẫn tưởng mình sơ ý làm mất.
Tim ta đập dồn dập.
“Kỳ nhi, đã thương con bao năm nay.”
“Từ năm thứ ba con vào phủ, trái tim nó… đã đặt trọn nơi con.”
“Con có biết, lần trước nó bị thương nặng hôn mê, vì sao nó ra chiến trường không?”
Mắt bà đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:
“Nó là để đến trước Thánh thượng, xin một đạo thánh chỉ ban hôn, xin cưới con.”
“Đây là tấu chương do chính tay nó viết, con xem đi.”
Bà lấy từ ngăn lót hộp ra một bản tấu, đưa cho ta.
“Chỉ tiếc, chưa kịp dâng lên, biên cương Bắc loạn… Đều tại ta, đứa trẻ này việc gì cũng giấu trong lòng. Giá mà nó nói sớm, ta đâu còn ép buộc tìm mối hôn sự khác cho nó…”
Tay ta run dữ dội, gần như không cầm nổi bản tấu mỏng tang nhưng nặng tựa ngàn cân.
Ta từ từ mở ra —
là nét chữ mạnh mẽ quen thuộc của Yến Kỳ, từng chữ rõ ràng.
“Nguyện cưới Trần thị Tang Vãn, làm thê.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không phải thiếp, mà là chính thê – đường đường chính chính.