Thế mà Yến Kỳ vẫn ngang ngược như cũ.
Hắn gửi lễ, hắn chặn cửa.
Hắn dùng đủ mọi cách chỉ để gặp ta.
Hắn càng không biết,
mỗi lần hắn cố chấp dây dưa,
ta càng thêm cảm thấy may mắn.
Bởi hắn còn chưa biết đến sự tồn tại của An An.
11
Yến Kỳ biến mất mấy ngày liền, không thấy tăm hơi.
Trong Quận vương phủ, sự yên tĩnh đến mức khác thường.
A Trạm khoanh tay, lẩm bẩm bên tai ta không biết bao nhiêu lần:
“A tỷ, tỷ tin không, trong này chắc chắn có mưu! Cái tên họ Yến kia đang rắp tâm giở trò đấy!”
Bộ dáng hắn chắc như đinh đóng cột, cứ như tận mắt nhìn thấy Yến Kỳ đang mài d.a.o trong góc nhà.
Quả nhiên, chưa đầy ba ngày sau, trong cung truyền ra thánh chỉ.
A Trạm bị phái ra ngoài, phải đi Giang Nam lo một vụ công vụ.
Đường xa muôn dặm, đi rồi về, ít nhất nửa tháng không thấy mặt.
Trước khi đi, hắn căn dặn với Lão Quận vương và Quận vương phi, câu nói lặp đi lặp lại:
“Phụ vương, mẫu phi, hai người nhất định phải trông chừng A tỷ, nghìn lần đừng để tên tên họ Yến kia bước chân đến!”
“Đặc biệt là mẫu phi, người mềm lòng lắm, tuyệt đối đừng bị gương mặt kia lừa gạt!”
Hai tai của đôi vợ chồng già sắp bị hắn cằn nhằn thành chai.
Quận vương phi rốt cuộc không nhịn nổi, nâng chén trà, nghiêng mắt nhìn hắn:
“Trạm nhi, con nay đối với Tang Vãn như thế, không bằng khi trước để con cưới luôn nàng!”
“Phụt—”
Ta đang ôm An An trong lòng, tay run lên, suýt đánh rơi cả đứa bé.
Bên kia, Thẩm Trạm vừa nâng chén trà, phun ra sạch, ho đến mức tim gan phổi như nổ tung.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng, liên tục xua tay:
“Mẫu phi! Người đừng nói bậy!”
“Con đối với A tỷ, chỉ có lòng trung thành! Là sự kính trọng của đệ đệ dành cho tỷ tỷ!”
Hắn đập mạnh vào ngực, thề sống thề chết:
“Trên đời này, nhất định phải là nam tử tốt nhất, mới xứng với A tỷ của con!”
Ta ôm An An bị dọa đến nhăn mặt muốn khóc, mà ta cũng khóc không ra khóc, cười không ra cười.
“Đúng vậy, mẫu phi, con chỉ coi A Trạm là đệ đệ ruột, nếu thật sự có gì thì sớm đã có, đâu đợi đến bây giờ.”
Câu này vừa ra, cuối cùng chặn đứng trò đùa của Quận vương phi.
Thẩm Trạm ghi hận tất cả lên đầu Yến Kỳ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, đoán chuyến công vụ này chắc chắn do Yến Kỳ bày trò sau lưng.
Cả ngày, miệng hắn chửi Yến Kỳ không ngừng nghỉ.
Không ngờ, trước ngày xuất phát, Thánh thượng lại hạ thêm một khẩu dụ.
Lệnh Thế tử An Bình Hầu Yến Kỳ theo cùng giám sát.
Đến lúc này, đến phiên Thẩm Trạm đứng hình.
Vừa giây trước còn ấm ức, giây sau đã nhe răng, lộ cả hàm răng trắng:
“A tỷ, giờ ta yên tâm rồi!”
Hắn đi cùng, Yến Kỳ không thể ở lại kinh thành bám lấy ta nữa.
Hắn yên tâm.
Còn Yến Kỳ… chắc chắn rất “vui vẻ”.
Ta thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, lúc nghe thánh chỉ, trên khuôn mặt băng giá kia sẽ đặc sắc nhường nào.
Mấy ngày mưu tính bố trí, hao hết tâm cơ đẩy A Trạm đi,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
kết quả tự mình cũng bị cuốn theo.
Công toi, nước đổ qua rổ.
Ta không biết họ trên đường sẽ trừng mắt nhìn nhau ra sao.
Nhưng Yến Kỳ tuy đã rời kinh, lại như chưa từng rời.
Hắn vừa rời chân trước, phần thưởng đã ùn ùn kéo vào Quận vương phủ.
Hôm nay một hộp trâm ngọc dương chi ấm áp, ngày mai vài bộ đồ trang sức hồng bảo lấp lánh.
Ngày nào cũng không trùng, toàn là bảo vật vô giá.
Không còn A Trạm – “thần giữ cửa” – chặn.
Đám đồ ấy suôn sẻ đưa vào viện của ta, chất đầy nửa bàn.
Mỗi món quà, đều kẹp một bức thư.
Trên giấy là nét bút mạnh mẽ của hắn.
Viết ra lại là những lời thâm tình mềm mại:
“Tang Vãn, nàng thật nhẫn tâm, đến một câu cũng chẳng để lại, cứ thế rời bỏ ta. Nàng chưa nghe ta giải thích gì cả.”
“Nhưng ta vẫn không nhịn được mà nhớ nàng, đồ tiểu lừa gạt.”
Hắn viết, những lỗi lầm trước đây đều là lỗi của hắn,
cầu ta một lần quay đầu nhìn hắn.
Ít nhất, để hắn c.h.ế.t cũng được nhắm mắt.
Tư thế hạ thấp… đến tận trong bụi đất.
Ta tiện tay để thư sang một bên, đổ hết đống châu báu trong hòm ra.
Vàng chói, bạc sáng, lấp lánh một đống, đem ra chọc An An chơi là vừa.
An An bị đống đồ phát sáng hấp dẫn, chìa bàn tay mũm mĩm ra nắm, cười khanh khách.
Tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc.
Quận vương phi đến phòng ta, nhìn thấy cảnh này, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, bà ngồi xuống, bảo hạ nhân lui ra.
Bà không nhắc đến Yến Kỳ, cũng chẳng nói về những món quà.
Chỉ lặng lẽ nhìn ta:
“Tang Vãn, sau này con tính sao?”
Ta còn có thể tính sao?
Ta xoay xoay chiếc kim bộ diêu, chuỗi minh châu trên tua rủ rung nhẹ, phản chiếu gương mặt ta có chút hoang mang.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Dẫu giờ ta là tiểu Huyện chúa được người người kính trọng.
Nhưng Yến Kỳ, hắn là chiến thần tướng quân khiến cả Đại Lương kiêng nể.
Là Thế tử An Bình Hầu, nắm đại quyền binh mã trong tay.
Mây với bùn, ta làm sao sánh nổi?
Huống chi, bắt đầu của ta với hắn, vốn là một cuộc giao dịch không muốn nhắc lại.
Quận vương phi hiểu.
Ánh mắt bà rơi lên An An đang vui đùa bên cạnh,
giọng mang một tia xót xa:
“Nhưng An An mỗi ngày một lớn, con không thể giấu nó cả đời.”
Phải… An An.
Ta nợ An An một danh phận đường đường chính chính.
Ta siết chặt bộ diêu trong tay, lạnh lẽo làm ta tỉnh táo trong khoảnh khắc.
Ta đã quyết.
Chờ Yến Kỳ trở về, ta sẽ nói cho hắn tất cả.
Đứa trẻ vô tội, hắn có quyền được biết sự thật.
Còn chuyện giữa ta và hắn… tính sau.