Hồ nước nằm ở trung tâm của tộc Kree. Theo như lời của bà lão và Th’ràng, bọn họ có khoảng mười người Hoàng giai. Trong đó có tộc trưởng Mar Ung là Hoàng giai thất đẳng giỏi dùng độc công, còn có một người thần bí mạnh không kém ông ta.
Hắn sợ độc! Thứ vô hình chết người lúc nào không hay!
Tuy nhiên bà lão đã cho biết một chi tiết quan trọng giúp hắn lên kế hoạch. Đó là Tộc trưởng Mar Ung tu luyện một môn pháp quyết bí ẩn. Khi tu luyện sẽ có một khoảng thời gian ông ta cần yên tĩnh không thể rời khỏi lều, cũng không cho phép ai làm phiền.
Mặt khác, bà lão còn cho hắn mượn một chiếc ô nhỏ, khi mở ra có thể che giấu được khí tức của mình. Tuy nhiên nếu có người nào chủ ý kiểm tra thì vẫn khó lòng tránh thoát.
Về cơ bản, hắn phải tự lực cánh sinh khi trong người không còn đồ chơi gì cả.
…
Đêm tối trên vùng biên cương Thảo nguyên có một căn lều lớn. Bên trong là một người đàn ông trung niên mặc quần áo làm bằng da thú. Dưới chỗ ông ta có hai người khác trang phục tương tự, một già hơn một trẻ hơn.
“Tộc trưởng! Mọi việc đều thuận lợi. Tộc Kh’mu không thấy có động tĩnh gì, ngoại trừ cái tên ngoại tộc kia vẫn còn ở gần đó…”
“Cây độc bị chặt, chắc chắn bà già kia sẽ tìm cách cứu sống, phải canh chừng cho thật kỹ. Không còn cây bọn họ tự khắc sẽ hết đường sống, chúng ta không cần ra tay. Cứ giữ sức cho kế hoạch sắp tới đi!”
Một cô gái mang chiếc khăn lớn đứng bên cạnh.
“Tộc trưởng! Tất cả dược liệu đã nấu xong!”
Hai người bên dưới thấy vậy vội vã ra ngoài. Còn Mar Ung cởi quần áo bước vào một chiếc thùng nước đen đặc to tướng đang bốc khói nghi ngút. Trên người ông ta có những hoạ tiết kỳ lạ ngoằn ngoèo phức tạp như bị ai đó vẽ bậy.
Mỗi khi ông ta cử động thì những hình vẽ ấy cũng chuyển động theo trông như vật sống. Nước đen trong thùng ngấm dần vào da thịt càng làm cho những hình vẽ thêm sống động như thật!
Bên ngoài đã quen với cảnh này, đều biết Tộc trưởng đang tu luyện một môn pháp quyết lợi hại lắm. Không ai bảo ai tự động kéo nhau tránh xa căn lều, bởi khi ông ta tu luyện nghiêm cấm mọi người lại gần, phải canh gác cẩn thận tuyệt đối không để bất cứ thứ gì làm phiền.
…
Quân mở ô che trên đầu, khoác áo choàng đen kín người, bóng như u linh tiếp cận tộc Kree ngày càng gần. So với tộc Kh’mu, tộc Kree quả nhiên hơn hẳn cả về quy mô lẫn nhân số.
Mặc dù Ly hoả minh dạ đồng không thể thi triển, nhưng bằng vào thị lực vượt xa bình thường và linh thức cường đại, hắn vẫn có thể bao trùm khoảng một phần ba diện tích của bộ lạc.
Bọn họ có một đội đi tuần tra ban đêm gồm có bốn người, mang theo đao to hẳn hoi. Nhưng hình như mấy tên này đi cho có lệ vì trông có vẻ buồn ngủ lắm.
“Này! Tỉnh táo vào! Tộc trưởng đang ngâm thuốc đấy!”
“Đúng rồi! Nhỡ may có gì làm phiền thì mình chết!”
“Đêm hôm khuya khoắt làm gì có ai! Đi tuần bao nhiêu lần có thấy gì đâu!”
“Im mồm! Để mấy lão trong Hội đồng Bộ tộc nghe thì chết cả lũ!”
“Ừ ừ! Biết rồi biết rồi! Nhưng để tao đi đ*i cái đã!”
“Nhanh lên!”
Một tên chạy vút ra đằng xa chỗ có bụi cây cao, tụt quần xả vội nỗi lòng nặng nề, khuôn mặt thoả mãn hả hê. Đúng là không gì thoải mái bằng a đi kịp thời!
Nhưng khi gã chạy ra thì đồng bạn đã biến mất. Còn đang hoang mang thì Quân đột ngột xuất hiện ngay sau lưng, một tay cầm đao dí thẳng vào cổ, một tay bịt miệng.
“Nói những gì ta hỏi, hoặc là chết!”
Tên này quả thật chỉ xứng để đi gác đêm, vừa nghe xong đã lắp bắp nói hết những gì mình biết. Với những người này Quân cũng ngại giết, chỉ cho một đấm khiến gã lăn ra đất bất tỉnh rồi lại như bóng ma tiến ngày càng gần vào trong.
…
Linh thức của hắn toả ra rất chặt chẽ, dường như mọi hoạt động, mọi bước chân của những người trong tộc Kree đều bị hắn nhìn thấu, nên con đường mà hắn đi luôn vắng bóng người.
Ngay cả mấy tên Hoàng giai cũng không thể phát giác mình bị theo dõi bởi chênh lệch đẳng cấp thức hải quá lớn, một bên chỉ là Khai thông hoặc Khai trì cảnh, một bên đã là Khai hải cảnh! Cộng thêm chiếc ô che chắn, nên đại khái gần như không ai phát hiện ra!
Thuận lợi đến bên dòng suối dễ hơn tưởng tượng, hắn múc đầy chiếc túi trữ vật mà bà lão đưa cho rồi chuẩn bị xách đít đi về.
Nhưng có gì đó không ổn!
Ánh sáng chợt loé lên, mấy chục người ùa ra tay lăm lăm vũ khí đứng thành vòng tròn quây lấy hắn.
“Haha! Tộc trưởng nói không sai! Chúng ta chờ ở đây chắc chắn bắt được bọn người Kh’mu mà!”
Một người đứng ra cười lớn, trông dáng vẻ già nua nhưng khá khoẻ khoắn. Ông ta cầm một cây gậy lớn, đầu gậy phình to như quả bóng chỉ thẳng vào mặt Quân.
“Mau bắt nó lại!”
Quân chửi thề, tưởng thành công hoá ra vẫn mắc bẫy. Rõ ràng đã thăm dò rất kỹ rồi mà…
Hắn quyết định chơi lớn!
Nội lực bùng lên, một luồng khí tức mạnh mẽ bạo phát ra bốn phương tám hướng. Hơn mười người đang chạy đến hốt hoảng đứng sững lại không dám xông tới.
Quân thả mình lơ lửng trên không, tà áo choàng không gió mà bay phấp phới. Ánh mắt hắn liếc ngang đám đông, ngạo nghễ và khinh thường. Linh thức cường đại như biển cả tỏa ra, bao trùm lên mấy tên Hoàng giai ở gần.
Lão già đứng đầu hoảng hốt.
“Ngự khí…lăng không? Linh thức? Huyền…Huyền giai? Sao…sao lại thế được?”
Quân nhíu mày, linh thức khổng lồ nhằm thẳng vào ông ta ép xuống. Lão già kinh hãi, cảm giác sợ sệt dâng lên trong lòng chỉ chực chờ quỳ gối. Luồng uy áp này so với Tộc trưởng Kree còn mạnh hơn, chẳng lẽ thật sự là cao thủ Huyền giai đến thăm?
Thế này còn đánh cái gì nữa!
“Ngươi…À không! Tiền bối! Không biết…tiền bối đến tộc Kree làm gì?”
“Ta cần nước suối này để luyện dược. Nhưng hình như các ngươi không định đưa nó cho ta! Hừ!”
Hắn gầm gừ, rặn ra từng chữ thật uy lực tràn đầy thách thức!
“CÁC NGƯƠI BIẾT TA LÀ AI KHÔNG?”
Hắn quát lên, gia tăng uy áp linh thức đè xuống. Lão già sợ hãi vội cúi đầu.
“Tiền bối bớt giận. Nước suối này có là gì đâu. Tiền bối cứ lấy…cứ lấy đi!”
“Lấy đủ rồi, giờ ta muốn đi. Các ngươi ai muốn cản thì đứng lên trước!”
“Không không! Tiền bối đi thong thả, lần sau lại đến…”
Quân mỉm cười hài lòng rồi đạp Lăng vân bộ biến mất trong đêm. Khi ra đến rìa ngoài bộ tộc Kree, biết chắc không có ai đuổi theo liền co giò chạy một mạch mất hút!
Đám người ở lại đúng thật không hề ngăn cản. Một tên trẻ tuổi trong số đó không nhịn được hỏi.
“Chúng ta để hắn đi như thế sao?”
“Đồ ngu! Ngươi không thấy người đó là ai à?”
Rồi ông ta nói như quát.
“Tu sĩ bên ngoài tu luyện pháp quyết lợi hại, nhiều pháp khí, đánh nhau rất giỏi. Người này đi đến tận đây mà ta không biết gì, may có pháp trận trên mặt hồ nên mới phát hiện ra. Hơn nữa linh thức còn mạnh hơn cả Tộc trưởng thì thực lực sẽ thế nào? Ngươi định bảo ta đánh, đánh cái đầu nhà ngươi!”
Sau đó lão lại cau mày nghĩ ngợi. Thật kỳ lạ! Từ khí tức nội lực thì có lẽ chỉ là Hoàng giai, nhưng thức hải sao lại mạnh thế? Hay là cao thủ Huyền giai bị thương? Hay là Hoàng giai tu sĩ tu luyện bí pháp đặc biệt. Lão càng nghĩ càng thấy có gì đó lấn cấn.
Nhưng nói gì thì nói, dù là trường hợp nào thì đối đầu cũng không chắc phần thắng, đánh nhau khi không biết gì về đối phương chính là nguy hiểm nhất. Huống hồ lại đúng lúc Tộc trưởng đang tu luyện. Thôi thà lùi một bước còn hơn chọc vào thứ đầy nguy cơ thế này!
Suy cho cùng, cân nhắc giữa lợi và hại thì chỉ mất một ít nước hồ mà đuổi được kẻ kia đi vẫn là lựa chọn tốt nhất rồi!
“Thôi về! Chờ Tộc trưởng tu luyện xong thì báo lại. Chỉ cần Tộc trưởng thành công là chúng ta không phải sợ gì nữa!” Lão bực bội.
…
Bên trong căn lều lớn, chiếc thùng nước đen đã bị hấp thu gần hết trả lại một màu nhờ nhờ vàng chanh như dịch của mấy bệnh nhân xơ gan cổ trướng.
Mar Ung vươn mình đứng dậy, há miệng thở ra hai luồng khói xám sảng khoái. Hĩnh vẽ trên người gã càng trông rõ nét hơn.
“Chỉ còn một bước nữa…Bà già chết tiệt, chờ ta thành công sẽ tự tay ta sẽ bóp chết tộc Kh’mu…”
Bên ngoài lều có tiếng vang lên.
“Tộc trưởng…Có chuyện cần báo!”
Gã nhau mày mặc quần áo rồi gọi vào. Lão già đứng đầu ban nãy thưa lại không sót chữ nào. Mar Ung lúc đầu giận lắm, chửi mắng liên hồi nhưng sau đó lại ngồi trầm tư suy nghĩ.
“Tên tu sĩ ngoại lai này nhất định là do bọn Kh’mu mời đến! Ông đi điều tra xem giữa hắn và cái tên gần đây xuất hiện có phải là một không! Còn nước hồ Krông đã rơi vào tay bọn chúng, cây độc sẽ được cứu!”
“Liệu có phải cao thủ Huyền giai thật sự không? Nếu đúng thì chúng ta phải làm sao đây Tộc trưởng? Có đến đòi Sách độc nữa không?”
“Sách độc chắc chắn phải lấy được! Còn kẻ này đúng là rất bí ẩn. Nhưng ta không tin bà già đó lại có quan hệ với một tu sĩ ngoại lai Huyền giai. Dù sao thì vẫn cần phải cẩn thận hơn nữa! Cho người đến đến tộc Arem mời người anh em của ta tới đây!”
“Vâng Tộc trưởng!”
“Đầu Trâu thế nào rồi?” Mar Ung hỏi sang chuyện khác.
“Đầu Trâu khoẻ quá. Chúng ta phải khó khăn lắm mới giữ được nó!”
Tên Tộc trưởng lại chửi một tiếng rồi lục đục kéo nhau ra ngoài.
…
Đầu Trâu chính là kẻ mà bà lão tộc Kh’mu nói đến. Gã đang bị nhốt riêng trong một chiếc lều, trên người quấn hàng chục sợi xích to như cổ tay người lớn.
Gã quỳ ở đó, đầu gục xuống, tóc tai rũ rượi, cô đơn và lạnh lẽo. Nhưng dù bất động như pho tượng thì với dáng vóc cao lớn phi thường, người bên ngoài nhìn vào vẫn cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ đang bị giam giữ bên trong.
Khi những sợi xích được tháo bỏ thì đó là lúc một con thú hoang thức giấc!
Mar Ung thấy Đầu Trâu cũng phải âm thầm tán thưởng. Tốn bao nhiêu công sức mới có được thành quả thế này, chỉ là tâm thần của gã bất ổn rất khó khống chế, không chỉ đánh giết tộc Kh’mu mà đôi khi đánh cả quân mình.
Cho nên gã mới được gọi là Đầu Trâu. To lớn, mạnh mẽ, nhưng đầu óc lại như có thú hoang điên loạn!
Tộc trưởng cầm một vật gì đó bằng ngón tay màu xanh xanh đỏ đỏ nhét vào miệng Đầu Trâu. Gã rùng mình, ngửa đầu gầm gừ, hai mắt mở trừng lên trắng dã, mũi thở phì phò ra từng làn khói xám.
Mấy sợi xích rung lên bần bật làm tên đi cùng sợ sệt vội đứng núp sau lưng Mar Ung. Nhưng Tộc trưởng không lo lắng gì, dùng ngón tay của mình ấn mạnh vào trán Đầu Trâu.
Đầu Trâu dịu đi, con ngươi trở về bình thường nhưng đờ đẫn mất hồn. Tộc trưởng hài lòng gật gù.
“Sắp xong rồi! Sắp xong rồi!”
…
Quân mang nước hồ trở về, bà lão cùng người của tộc Kh’mu đã đứng chờ sẵn.
“Ngươi lấy được chưa?”
Quân gật đầu mang túi nước đưa cho bà ta. Bà lão không khỏi vui mừng vội cầm lấy đi thẳng đến gốc cây khô héo.
Bà pha vào nước một số thứ bột lạ rồi đổ lên khắp gốc cây.
Trước ánh mắt mong mỏi của tất cả, từ chỗ vết chém khô quắt đột nhiên mọc ra một cái chồi nhỏ xíu không ngừng dài ra cho đến khi được khoảng gang tay thì mới ngừng lại. Đồng thời cái cành ấy cũng mọc ra năm chiếc lá to bằng hai ngón tay màu tím nhạt xinh xinh.
“Bách lão, ông có biết nước hồ này là gì không?” Quân hỏi.
“Chưa nhận ra! Nhưng cứ để đó ta nghiên cứu thêm chắc sẽ nhớ lại!”
Quân gật đầu. Hắn đâu có ngu mà không lấy một bồn đầy giữ làm của riêng!
“Nhưng cây có cội, sông có nguồn. Không thể tự dưng nước đó có thể hồi sinh cây độc.”
“Ý ông là có thứ gì đó ở trong hồ?”
“Đúng thế! Ngươi tìm cách trở lại đó tìm kiếm một phen xem sao!”
Hắn cũng muốn thế, nhưng hiện tại chưa đủ thực lực. Trước mắt cứ loại bỏ độc hỏa đi rồi tính tiếp.
.........