Cây độc sống lại, niềm hy vọng của tộc Kh’mu cũng sống lại theo. Mọi người ít nhiều đỡ xa lánh hắn.
Bà lão hái ba chiếc lá xuống rồi gọi Quân đi vào căn nhà.
“Độc hoả của ngươi đã ngấm vào xương tuỷ, chữa trị theo cách thông thường cơ thể không chịu đựng được, chết là cái chắc…Vì thế, ta sẽ dùng cách đuổi độc!”
“Đuổi độc?”
Bà lão gật đầu.
“Ta dùng lá cây chế ra một loại độc cho ngươi uống. Nhưng thay vì hai loại độc xông vào đánh nhau biến ngươi thành bãi chiến trường, thì thứ độc của ta sẽ tranh giành cơ thể rồi đẩy thứ độc kia vào một chỗ. Sau đó ta sẽ dùng châm bạc hút hết chúng ra ngoài!”
“Tranh giành bằng cách nào!”
“Độc của ta có khả năng gắn kết mạnh mẽ với cơ thể. Hơn nữa vì chế từ cây độc nên còn có khả năng kháng lại các loại độc khác!”
“Gắn kết với cơ thể?”
Quân lờ mờ hiểu cách này. Hắn cảm thấy có chút giống với việc việc vận dụng ái lực liên kết của các chất đối với thụ thể trong cơ thể người như ở Trái Đất. Để cho dễ hình dung thì hãy nói đến việc ngộ độc khí CO.
…
*CO có ái lực liên kết với hemoglobin trong máu rất cao, lớn hơn khoảng 240 lần so với ái lực của Oxy, tạo thành carboxyhemoglobin (HbCO) và liên kết này bền vững hơn liên kết của oxy rất nhiều. Do đó Oxy bị “hất cẳng” ra khỏi hemoglobin và không thể vận chuyển đến tế bào. Từ đó gây ra ngộ độc CO.
Cơ chế này được ứng dụng rộng rãi trong điều trị. Ví dụ như Fentanyl chẳng hạn. Nó là một loại thuốc giảm đau gây nghiện nhóm Opioid, có thể dùng như một loại “ma túy” đối với các con nghiện. Và tất nhiên quá liều thì dễ suy hô hấp mà chết. Đây cũng là một cái cớ mà có ông lớn đang oánh nhau ầm ĩ với mấy ông khác vì lý do buôn lậu Fentanyl rất nhiều. Khi bị ngộ độc Fentanyl hoặc các chất thuộc nhóm Opioid cấp tính thì có một loại thuốc đầu tay là Naloxone, với khả năng tranh chấp các thụ thể để điều trị…*
…
Thật thú vị! Nhưng Quân cũng nhận ra vấn đề lớn!
“Như vậy chẳng phải là trừ được độc này thì ta lại trúng độc khác mạnh hơn?”
“Đừng lo! Độc do ta chế ra ta sẽ giải được không để lại di chứng gì! Người Kh’mu không nói dối, không giống tu sĩ bên ngoài…”
Quân chần chừ một lát, cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng bà lão. Mặc dù chỉ trừ được phần “độc”, phần “hoả” thì không nhưng hắn đã nghĩ ra một cách để giải quyết.
Đó là cho Tiểu U hút hoả diễm trên người, vừa khéo trở thành nguồn dinh dưỡng cho nó tiến cấp. Nói cách khác hắn lấy thân mình làm “củi” để đốt lửa cho Tiểu U ăn.
…
Bà lão lấy một con dao sắc cắt một vết tại đầu ngón trỏ của hắn. Giọt máu nóng đỏ được hứng vào chiếc bát bên dưới đã chứa sẵn ít dung dịch màu xanh ngọc bích trong suốt.
Thứ dung dịch nhanh chóng chuyển sang màu đỏ vàng, lờ mờ còn thấy một ít ánh lửa lập loè như thể đốt cồn trên mặt nước.
Bà nhìn nó lắc qua lắc lại gật gù nghĩ ngợi rồi bắt tay vào chế thuốc. Phải đến mấy chục chiếc hộp to nhỏ cũ kỹ chứa đủ thứ lá cây, củ quả, xác côn trùng, bò sát…
Mỗi thứ bà ta lấy ra một ít trộn vào nhau rồi nghiền nhỏ.
Có thứ thì đốt lên thành tro hoặc ép lấy tinh dầu, đun sôi vắt nước…Bà lão làm rất thuần thục, dường như mọi công đoạn đều đã in sẵn ở trong đầu, không cần nghĩ ngợi chỉ cần giơ tay lên là xong.
Quân không nhàn rỗi mà xin phép xắn tay vào phụ giúp. Hắn không muốn bỏ lỡ cơ hội được học hỏi thêm kiến thức và cũng muốn việc mọi việc xong càng sớm càng tốt.
Sáng hôm sau, qua mấy lần thử thì hai người đã chế ra một giọt nước màu xanh tím có mùi giống như thịt ôi, mới ngửi thôi đã thấy buồn nôn vô cùng.
Bà lại trích ra một giọt máu của hắn cho vào bát rồi nhỏ giọt nước xanh tím vào. Quả nhiên thay vì hai thứ độc trộn vào nhau sủi bọt, thì thứ độc màu vàng cam lại dần dần tụ lại một góc của chiếc bát, nhường lãnh địa cho giọt nước xanh tím.
Bà lão mỉm cười hài lòng còn Quân thì thở phào nhẽ nhõm. Hai người lại cắm cúi cho đến xẩm tối thì làm ra được đủ một chiếc bát con.
Hắn nhăn mặt, quả thật không hề muốn uống thứ này nhưng vẫn phải nuốt nước bọt, nhắm mắt bịt mũi cho vào miệng rồi nuốt càng nhanh càng tốt, sau đó cởi hết quần áo ngồi xuống bắt đầu luyện hoá.
Cả thân hình hắn nóng rực lên, độc hoả gặp phải kẻ thù đột nhiên bùng lên dữ dội. Xương cốt máu thịt toàn thân như bị cho vào chảo lửa đau rát đến chết đi sống lại.
“Bà già…Sao lại…thế này?” Hắn cắn răng, hai mắt long sòng sọc.
“À, nãy ta tính sai một tí. Chờ xíu ta sửa lại!”
Bà lão bình thản như không, dùng một cây kim châm rất nhỏ cắm thẳng vào đỉnh đầu hắn, bảy cây còn lại cắm dọc theo cột sống lưng.
Hắn lập tức cứng đờ như pho tượng, mặt dù vẫn còn tỉnh táo nhưng tuyệt nhiên không hề cảm nhận được chút đau đớn nào. Liền sau đó, với gần trăm cây kim cắm trên người, hắn đã biến thành một con nhím gai không sai!
Dù không thấy đau đớn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được bên trong xương cốt, máu thịt như đang có một đàn kiến bò lúc lúc tiền về phía những chiếc kim đang cắm.
Chiếc kim đầu tiên ở giữa đầu đã chuyển thành màu đỏ cam, bà lão lập tức nhổ nó ra rồi cắm ngay một cái khác thay vào. Cho đến khi một trăm hai mươi chín chiếc đều được thay thế một lượt thì cảm giác kiến bò đã không còn!
“Xong phần đầu, bây giờ ta sẽ làm bước thứ hai!”
“Th’ràng!!!”
Bà lão cất tiếng gọi to, cô gái trẻ mấy giây sau đã chạy vào nhưng vừa thấy hắn lại ngẩn ra đỏ mặt tía tai. Quân bây giờ mới nhớ ra mình đang trần trụi không mảnh vải che thân. Nhưng biết làm sao được, hắn chẳng thể cử động cũng chẳng thể mặc quần áo, chỉ đành nhắm mắt làm thinh.
Nhưng bà lão thì rất dửng dưng.
“Ai chẳng giống nhau. Con cứ xem hắn như con trâu, con bò không có gì phải ngại cả…Vào đây giúp ta một tay!”
Th’ràng đỏ mặt nhìn hắn rồi cũng từ từ tiến tới nhưng hãy còn ngượng lắm, hai bàn tay cứ bấu vào áo khiến bà lão mấy phải quát lên inh ỏi.
Những đầu kim được hơ nóng và bôi lên một thứ keo dính như sáp ong rồi vừa rung vừa nhấn. Cái cảm giác vừa ngứa ngứa như bị cù lét lại vừa rát rát như kiến đốt kéo về khiến hắn khó chịu cứ cố cựa quậy như con đỉa phải vôi.
“Ngồi im!” Th’ràng nheo mày, nhéo mạnh vào hông hắn một cái.
Hắn lại ngậm mồm ngồi im không dám nhúc nhích, mặc kệ cho đôi tay nhỏ nhắn kia sờ mó lên khắp thân thể.
Qua hết ngày, mãi gần đêm thì bà lão mới thở ra một hơi, lau mồ hôi trên trán.
“Được rồi! Đến sáng là xong! Ta đi nghỉ một lát, con hãy trông chừng giúp ta!”
“Nhưng…”
Th’ràng chưa nói hết câu thì bà lão đã khoát tay đi mất.
Hai người ở lại trong bầu không khí ngượng ngượng. Quân đành mở lời trước hy vọng phá vỡ sự im lặng kỳ cục.
“Đa tạ cô đã chữa cho Tiểu U, ta nhất định sẽ báo đáp!”
“Không cần. Ngươi mang nước về cứu cây độc là đủ rồi…”
“À! Tiểu U đâu?”
“Nó đang chơi ở bên ngoài. Người Kh’mu rất yêu động vật, không giống như người ngoại tộ…”
Th’ràng biết mình lỡ lời liền im lặng không nói gì nữa. Quân vốn không để tâm đến nhưng cũng lúc sau mới trả lời.
“Sau khi ta khỏi sẽ mang nó rời khỏi đây, không liên quan gì đến mọi người…”
…
Gần đến sáng, bà lão trở lại căn nhà, trong tay mang theo một chiếc hộp lớn.
“Th’ràng, ta có một việc giao cho con. Hãy mang theo chiếc hộp này đi sang phía đông tìm cho ta mấy thứ thảo dược để ta chế độc…”
“Phải đi ngay ạ?”
“Đúng thế! Con nhanh chuẩn bị ít đồ đi!”
Th’ràng vâng lời rồi chạy vội về nhà. Bà lão lại gần Quân, vừa rút từng cây kim trên người hắn vừa bảo.
“Độc của ngươi đã khỏi. Ta muốn xin ngươi một việc cuối cùng. Hãy cùng với Rvai Veng đi theo bảo vệ cho con bé an toàn. Có như vậy thì tộc Kh’mu mới có cơ hội…”
“Ta đồng ý!”
Quân không nghĩ ngợi gì lập tức nhận lời ngay. Hắn mặc lại quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài. Th’ràng và Rvai Veng đã ở đó rồi, ánh mắt của người thanh niên cao lớn nhìn hắn dịu hơn vài phần, không còn nét thù địch như trước đây.
Ba người một chó nhanh chóng biến mất để lại bộ lạc sau lưng, mang trong mình niềm hy vọng cứu vớt người trong tộc. Tiểu U lăng xăng chạy đằng trước dùng cái mũi của mình không ngừng hít hà không khí. Quân đi sau cùng, âm thầm toả ra linh thức xem xét bốn phương.
Hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn nhưng khả năng sử dụng linh thức đã yếu đi rất nhiều, thành ra phạm vi quan sát xung quanh chỉ gần hai ngàn mét. Nhưng đấy là với hắn trước kia thôi, còn đối với tu sĩ Hoàng giai bình thường thì hai ngàn mét đã là con số không nhỏ.
…
Sáng sớm thên Thảo nguyên thật lạ. Sương mù dày đặc che kín cả ánh nắng mai, làm sót lại một ít bóng tối từ hôm qua còn bao trùm lên thảm cỏ lạnh. Nhưng bụi gai rậm thấm đẫm sương đêm, đọng lại từng giọt nước long lanh rớt xuống đất, nơi mà những con bọ nhỏ xíu và những con thằn lằn xanh đỏ đang há miệng ngóng chờ. Cho đến giữa trưa, khi mặt trời lên đến đỉnh thì sương mù mới tan bớt, trả lại ánh nắng cho Thảo nguyên lạnh lẽo và vắng vẻ…
Chập tối, cả ba dừng chân uống ngụm nước, ăn miếng lương khô nghỉ ngơi dưới một gốc cây cằn cỗi lẻ loi. Rvai Veng không nhịn được hỏi:
“Th’ràng, bà cần chúng ta đi tìm gì thế?”
“Em không biết! Bà đưa cho một tờ giấy có vẽ hình và mô tả, bảo rằng cứ tìm đúng như thế là được!”
Th’ràng mang mảnh giấy giơ ra. Quân cũng tò mò lại xem. Cả ba đều cau mày suy nghĩ vì chưa từng nghe nói hay nhìn thấy mấy loại cây này bao giờ. Thậm chí Bách lão cũng bó tay chịu chết.
“Trong chiếc hộp là gì thế?” Hắn hỏi.
“Ta không biết! Bà dặn không được mở ra, chỉ khi nào gặp nguy hiểm mới được mở…”
Chiếc hộp này quả thực có chút kỳ quái. Quân dù tập trung linh thức cũng không thể phát hiện được dao động năng lượng nào xung quanh nó, nhìn vào chỉ nghĩ nó là cái hộp thông thường, tương tự như chiếc nhẫn trên cổ hắn.
“Trước khi đi bà có dặn thêm gì khác không?” Quân cảm thấy có gì đó không đúng.
“Bà dặn phải tìm bằng được. Khi nào tìm thấy mới được về…”
“Không thấy không về?”
Hắn lẩm nhẩm vài lần ngẫm nghĩ rồi giật mình. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu.
“Mau quay về!!!”
Cả Th’ràng lẫn Rvai Veng đều ngơ ra một lát. Quân nói tiếp.
“Tộc Kh’mu gặp nạn rồi! Bà cố tình để các ngươi đi thật xa…”
Hai người phút chốc bừng tỉnh, vội vàng quay trở về nhà.
Một con chó và ba con người chạy băng băng giữa đêm đen thảo nguyên, đen như niềm hy vọng về tai ương bộ tộc của mình vậy!!!
…
Cho đến khi họ nhìn thấy đằng xa có một đốm lửa nhỏ, rồi thêm một đốm, lại một đốm thì hai mắt Th’ràng đã bắt đầu ngấn lệ.
Rvai Veng gào lên như con thú hoang dã điên cuồng lao tới.
Quân chạy ở phía sau dùng linh thức của mình cẩn thận dò xét phía trước.
Tộc Kh’mu đang chìm trong biển lửa, xác chết nằm vương vãi khắp nơi trên nền đất lạnh lẽo, thấm đẫm sương đêm buốt giá. Và tộc Kree vẫn còn lùng sục từng căn hầm, bắt giết hết những người đang trốn chui trốn lủi, không kể người già, phụ nữ hay trẻ em…
Trong số đó, hắn nhìn thấy một gã khổng lồ đầu tóc rối bù, trên thân còn quấn đầy những sợi xích to tướng. Gã như con thú điên, đi đến đâu là tàn phá đến đấy. Thậm chí ngay cả những cái xác dưới chân cũng bị gã đá văng tung tóe, hoặc nhặt lên xé toạc rồi quăng quật mỗi nơi mỗi mảnh!
Quân đạp Lăng vân bộ bay vút lên, cố gắng tỏa ra uy áp của mình doạ nạt đối phương. Tiểu U chạy bên dưới không ngừng cất lên những tiếng tru ai oán và hận thù.
Khi bọn họ đến nơi thì người Kree đã rút đi hết bỏ lại một cuộc thảm sát nhuốm đầy máu tanh.
Quân và Tiểu U đứng ở bên ngoài bộ lạc nhìn về màn đêm tăm tối.
“Tiểu U, mày có thấy không?”
Con sói nhỏ ư lên mấy tiếng đồng tình. Hắn siết chặt hai bàn tay vào nhau đến muốn nhỏ máu. Nhưng hắn tự biết bản thân bây giờ không đánh lại cả tộc Kree, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn mà thôi!
.........