Th’ràng đã tìm thấy bà lão. Bà vẫn còn thoi thóp, ngực trái có một lỗ thủng lớn bằng nắm tay, da thịt ở mép đang thối rữa, rõ ràng đang bị một loại chất độc nào đó gặm nhấm.
Bà mở đôi mắt nhìn Th’ràng, cố đứa bàn tay lên vuốt má cô nhưng giữa đường thì buông thõng xuống.
“Bà…nộ…”
Cô chẳng thể nào khóc thành lời được nữa, hai tiếng “bà nội” mắc nghẹn trong cổ họng bị từng dòng nước mắt cuốn ngược vào trong.
Rvai Veng ở bên cạnh, hai mắt trống rỗng như người mất hồn. Anh ta bỗng dưng quay phắt lại lầm lũi bước đi.
“Ngươi định đi đâu?” Quân túm lấy tay kéo lại.
“Đi giết người!” Rvai Veng trả lời khô khốc.
“Lấy gì mà giết? Bà cố gắng để hai anh em ngươi sống, giờ lại ngu dốt đi đâm đầu vào chỗ chết hả?”
“Kệ ta!”
Rvai Veng nổi khùng hất văng tay của Quân rồi hùng hổ bỏ đi. Hắn nhíu mày nhảy vọt lên chặn lại, một quật vật ngã Rvai Veng xuống rồi ngồi đè lên người gã, tát cho hai cái nổ đom đóm mắt.
“Này thì đi này! Muốn đi thì đánh được ta rồi hẵng đi!!!”
Rvai Veng chửi mắng không ngừng, hai tay hai chân gồng hết cơ bắp vật lộn. Quân lại bồi thêm hai đấm nổ đom đóm mắt. Gã gắng sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được, đành buông xuôi nằm dưới đất ôm mặt khóc nức nở như đứa trẻ con. Một lúc sau dường như thấy gã đã tỉnh táo hơn, Quân mới thả lỏng đứng dậy. Nhưng Rvai Veng vẫn như cũ, nằm im trên nền đất, hai mắt đỏ hoe ngập nước!
“Đằng kia hình như có người còn sống. Mau đến cứu!”
Quân hướng về phía một căn hầm gọi Rvai Veng. Gã vội vội vàng vàng lau mắt ngồi bật dậy chạy ngay tới. Cả hai tìm được ba người nữa, vừa khéo là một nhà.
Người phụ nữ ôm đứa con nhỏ vào lòng chưa hết bàng hoàng sợ hãi. Còn người cha thấy động lập tức đứng ra che chắn cho hai vợ con, đến khi nhận ra là người mình mới thở phào bật khóc. Chỉ tiếc rằng đó là tất cả những người còn lại…
…
Năm người cùng nhau chôn cất mấy trăm người trong bộ tộc, chẳng ai nói với nhau câu nào, cũng chẳng ai ăn uống gì. Dường như chỉ có làm việc mới khiến họ vơi đi nỗi đau mất mát.
Đêm xuống, bọn họ trốn ở nơi kín gió, đốt đống lửa nhỏ ngồi bên nhau trầm ngâm. Qua lời kể của gia đình nọ, ba người dần hiểu ra một phần câu chuyện.
Tộc trưởng Mar Ung dẫn người đến đòi Sách độc. Bà nội Th’ràng vì muốn bảo toàn mạng sống cho bộ tộc nên đã mang sách ra trao đổi.
Nhưng không ngờ bọn chúng trở mặt giết toàn bộ người tộc Kh’mu, đốt cây độc, lùng sục mọi ngóc ngách cướp hết toàn bộ mọi thứ từ trâu bò lương thực cho đến dược liệu thuốc thang, người già trẻ em cũng không tha…
Thật sự vô cùng tàn ác!
…
Đống lửa vẫn còn một ít than hồng âm ỉ, gia đình ba người đã tìm chỗ nằm ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Quân, Th’ràng và Rvai Veng vẫn còn thao thức.
“Các ngươi định làm gì?”
Th’ràng trầm ngâm một lát rồi nói.
“Phải lấy lại Sách độc! Bà nội nói nếu nó rơi vào tay Mar Ung thì sẽ là tai hoạ!”
“Lấy lại? Ta thấy chưa chắc đã cần. Cô mở cái hộp kia ra đi!” Quân nói.
Th’ràng có chút ngạc nhiên rồi cũng mở nắp hộp.
“Là nó?” Cô tròn mắt.
Bên trong có bốn món đồ vật lần lượt là một quyền sách cũ kỹ dày gần gang tay, một chiếc bình đựng nước, một đoạn cây được bọc trong bầu đất và một chiếc túi nhỏ. Ngoài ra còn một lá thư nữa.
Th’ràng cầm bức thư lên đọc, nước mắt không tự chủ lại ứa ra. Quân không cần xem nội dung cũng biết đó là lời bà lão dặn dò cô.
“Nhánh cây độc, nước suối Krông, túi trữ vật…Bà đã chuẩn bị đầy đủ cho hai người rồi!” Quân thở dài.
“Vậy chúng ta nên đi đâu bây giờ?” Rvai Veng hỏi.
“Đi càng xa càng tốt. Sách độc ở đây thì cái trong tay Mar Ung chắc chắn là giả, sau khi ông ta phát hiện ra nhất định sẽ truy tìm bằng được. Nếu như lúc trước không quay về thì còn cơ hội. Giờ bọn chúng biết hai ngươi còn sống thì đương nhiên sẽ không bỏ qua…” Quân lại nói.
“Bà nội có ghi lại địa điểm của một nơi trú ẩn! Ngươi đi cùng chúng ta không?” Th’ràng hỏi.
“Ta? Ta phải đến tộc Kree một chuyến. Ở đó có việc cần phải làm!” Hắn nhìn về bóng tối xa xăm suy nghĩ.
“Ngươi muốn chết à? Mình ngươi thì làm được gì!” Rvai Veng trợn mắt, dùng đúng cái cách mà trước đây Quân từng nói với anh ta.
“Đành chịu thôi. Việc này ta nhất định phải làm, là việc cá nhân của ta! Không liên quan gì đến ai cả. Ta sẽ tự tìm cách để giải quyết!”
“Ta muốn đi cùng ngươi!” Th’ràng đột nhiên cất tiếng.
“Cô đi làm gì? Nguy hiểm lắm!” Hắn ngạc nhiên.
“Bà nội nói người ngoại tộc vừa nham hiểm xảo quyệt nhưng cũng rất thông minh. Ta thấy ngươi giống lắm! Ta không biết việc của ngươi là gì nhưng ta tin ngươi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng rồi mới làm, giống như lần trước ngươi đi lấy nước hồ Krông ấy! Ở cạnh ngươi cũng sẽ an toàn!”
Hắn thấy giật giật trong bụng, là đang khen hay đang chửi hắn đây nhỉ?
“Không được!” Hắn quyết từ chối.
“Vậy ngươi hãy làm giúp ta một việc thì ta mới chịu ở lại!”
“Việc gì?” Hắn nhíu mày.
“Giết Mar Ung!”
Quân im lặng. Cô gái này điên rồi hả? Muốn chết một mình thì chết, bảo hắn đi chết làm gì!
Nhưng mà quả thật trong thâm tâm hắn cũng muốn chém ông ta thành mấy mảnh dù không thù oán gì, giống như thấy chuyện bất bình là muốn ra tay tương trợ vậy! Cái sự nghĩa hiệp, ghét kẻ tàn ác bênh vực kẻ yếu vẫn còn len lỏi đâu đó trong sâu thẳm con người hắn.
Nhưng hắn tự biết tình trạng hiện tại của mình, không ngu đến mức đâm đầu vào đấy. Th’ràng thấy vậy liền nói.
“Chỉ cần ngươi nhận lời thì ta sẽ đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của ngươi!”
“Việc này rất khó, hiện giờ không làm được! Nhưng ta có thể hứa rằng ngay khi có khả năng thì sẽ giúp cô báo thù.” Hắn nói nước đôi.
“Được! Ta tin ngươi! Ngươi muốn ta làm gì?”
“Ta muốn cuốn Sách độc kia. Mar Ung rất giỏi dùng độc, ta phải học nó mới mong có cơ hội chống lại!”
Th’ràng suy nghĩ một hồi rồi gật đầu.
“Sách độc không thể truyền ra ngoài. Nhưng tộc nay đã không còn, thì ta sẽ đồng ý để ngươi học nó. Nhưng với điều kiện ngươi phải thề độc chỉ đọc không chép lại và không để lộ ra cho bất kỳ ai!”
“Được! Ta hứa với cô!”
Quân lật từng trang sách cổ. Hắn vận dụng toàn bộ thức hải của mình cùng với trí tuệ uyên bác của Bách lão, chỉ sau một ngày một đêm đã thành công ghi nhớ toàn bộ hơn ngàn trang giấy vào đầu.
Tất nhiên chỉ là ở dạng ghi nhớ mà thôi, còn muốn sử dụng được phải trải qua vô số năm tháng rèn luyện dùi mài. Dù chỉ hiểu không đến một phần, nhưng những tri thức trong này quả thực khiến hắn mở rộng trí óc của mình ra rất nhiều.
“Mấy trăm năm sống chung với độc, quả thực cuốn sách này là tài sản vô cùng quý giá!”
…
Hai anh em Rvai Veng và Th’ràng dẫn theo Tiểu U tìm tới địa điểm trên lá thư. Theo lời bà lão thì chỗ đó có thể ẩn náu được một thời gian. Quân trở lại địa bàn cũ của tộc Kh’mu, phát hiện ra rất nhiều loài vật có độc đang dần tụ tập về đây. Cây độc đã bị thiêu rụi hoàn toàn, bọn chúng không còn e ngại gì nữa! Việc giữa thảo nguyên đầy cỏ lại có một vùng toàn độc vật khiến hắn không khỏi tò mò.
“Hạt của Xú hương mộc nhẹ vô cùng, có thể theo gió mà bay vượt qua cả đại dương. Ta đoán vùng đất này vốn dĩ bình thường, nhưng vì cơ duyên nào đó mà hạt Xú hương mộc rơi đến đây. Độc của nó ngấm vào đất, lan khắp xung quanh khiến sinh vật dần bị biến đổi thành độc vật. Cũng vì có chung nguồn gốc nên Xú hương mộc mới khắc chế hết thảy, khiến bọn chúng không dám tới gần…”
Nghe cũng có vẻ hợp lý. Bách lão nói tiếp.
“Tiểu tử, ngươi tìm xem trong cái gốc cháy thành than kia có gì không?”
Hắn làm theo quả nhiên tìm được một vật to bằng ngón tay cái trông như than đá, rất cứng và cũng có mùi hôi như thịt cá ươn.
“Đúng là gặp may rồi! Cái này gọi là Kết mộc tinh. Chỉ những kỳ mộc trăm, ngàn năm tuổi mới có tỷ lệ kết thành! Tác dụng của nó tương tự với Nguyên đan của chúng ta!”
“Ý ông là tất cả độc tính đều dồn cả vào đây? Cái này dùng thế nào?” Hắn khấp khởi mừng thầm.
“Với bản lĩnh hiện giờ thì ngươi đừng nên đụng vào. Cách duy nhất là chiết xuất từng chút một độc tính của nó để sử dụng. Cố luyện hoá là…hự hự ngay!”
“Vậy nếu ăn vào là chết hả?” Hắn liền nảy ra ý tưởng ném vào miệng của kẻ thù.
“Cũng không! Tất cả độc tính đều nằm ở bên trong, bên ngoài thì vô hại. Nhưng lớp vỏ lại cực kỳ cứng, chắc phải cỡ Địa giai mới phá vỡ được!”
“Thế thì ta lấy nó để làm quái gì?”
Hắn có chút hơi khùng rồi. Cái thứ đồ dùng thế nào cũng không được này khác gì hòn đất đâu, có tốt đến mấy cũng vứt.
“Có chứ! Kết tinh mộc này có khả năng kháng độc rất mạnh, ngươi mang nó theo thì không sợ độc từ bên ngoài xâm nhập vào cơ thể. Kể cả khi bị trúng rồi thì cũng có thể trì hoãn thời gian rất dài!”
Quân nghe xong mới hài lòng một chút. Có thứ này, việc lẻn vào tộc Kree sẽ bớt nguy hiểm đi rất nhiều.
…
Tên Tộc trưởng vẫn ngâm mình trong bồn nước đen. Nhưng đột nhiên ông ta ho khan nhổ ra một ngụm máu đen, ngực đau nhức như có ngàn mũi kim châm. Mar Ung vội vàng vận khí điều tiết một lúc mới trở lại bình thường.
“Bà già ngu dốt! Chết rồi mà vẫn còn định hại ta!” Lão bước ra ngoài khoác quần áo trầm tư.
Năm xưa khi một tộc tách thành hai, tổ tiên tộc Kree chỉ được trao cho nửa quyển Sách độc. Bọn họ vốn cũng tinh thông các loại độc dược lại không thiếu người thông minh vượt trội nên trên cơ sở đó phát triển nửa cuốn sách thành một bộ pháp quyết kỳ dị, chuyên hấp thu độc tính vào người.
Có điều nếu Sách độc của tộc Kh’mu theo hướng ôn hoà, khu trừ giải độc thì tộc Kree lại hướng về tu luyện, chiến đấu. Nhưng vì khiếm khuyết những cách thức khống chế độc nên bộ pháp quyết này chưa hoàn thiện, có điểm yếu càng tu luyện lên cao càng dễ bị chất độc trong người phản phệ.
Vì vậy Mar Ung mới nhất định phải lấy sách của tộc Kh’mu về để bổ sung cho nhau!
Lần này đoạt được Sách độc, nhưng lão Tộc trưởng không phải kẻ ngu, chỉ vận dụng một chút xíu để kiểm tra quả nhiên phát hiện ngay vấn đề.
Giữa lúc đang tức tối thì từ bên ngoài có kẻ chạy vào mang theo một phong thư. Bên trong chỉ vẹn vẹn ba câu đôi dòng.
“Độc thiềm chi vi vật, tiên tại thổ trung cửu tàng, tích súc tinh lực, xuất thổ hậu bất xu đa thực!
Ba ngày nữa đến tộc Kh’mu, đổi Đầu Trâu lấy sách!”
Mar Ung vừa đọc qua đã nổi giận đùng đùng. Đây chính là những câu trong Sách độc.
Mấy tên Hoàng giai lập tức được gọi vào bàn bạc. Một loạt ý kiến nêu ra nhưng chưa đâu vào với đâu.
“Đổi Đầu Trâu mà lấy được Sách độc thì cũng đáng…”
“Ngộ nhỡ là giả thì sao?”
“Thì chúng ta bao vây hết chỗ đó lại rồi bắt bọn chúng mang về!”
“Nhưng nếu là cao thủ Huyền giai hôm trước thì chúng ta đánh làm sao được…”
“Chắc gì đã đúng đâu!”
“Phải đấy! Nếu ta mà là Huyền giai thì cần đếch gì trao đổi với ai, cứ xông thẳng vào bắt Đầu Trâu mang đi thôi…”
Đa phần đều lưỡng lự không quyết, ý kiến thì nhiều nhưng chẳng ai chịu ai thành ra cãi nhau inh ỏi. Cuối cùng Mar Ung lên tiếng.
“Sách độc nhất định phải có được. Các ngươi nghe theo ta bố trí, về chuẩn bị ba ngày nữa lên đường!”
.........