Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 160: Dục hoả trùng sinh!!!



Hai tiếng động gần như đồng thời vang lên. Mar Ung ngay trước mối hiểm nguy đã kịp thời vươn tay bịt lấy họng súng.

Viên đạn chỉ làm bị thương chứ không thể xuyên thủng lòng bàn tay ông ta, thậm chí nó còn bị biến dạng nữa.

Quân điên cuồng xả nốt băng nhưng không hề có kỳ tích xảy ra. Mar Ung một tay đánh bay Đồ Huyết, một tay túm lấy cổ Quân nhấc lên rồi đập mạnh xuống đất, vừa cào vừa đấm liên tục.

Hắn vội vận Kim cang cương khí bao bọc toàn thân cố gắng chống đỡ được bao nhiêu thì được.

Đồ Huyết ở bên ngoài thấy thế gầm lên một tiếng, hóa thành dạng bán yêu khí thế tăng vọt. Gã lao vào ôm chầm lấy Mar Ung lăn lộn trên nền đất.

Hai con “quái vật” to lớn gầm gừ, xông vào cắn xé cào cấu lẫn nhau, máu thịt vương vãi khắp nơi.

Đồ Huyết dù mạnh nhưng không đấu lại, bị Mar Ung đánh ngã trên mặt đất. Mặt và ngực bị những ngón tay sắc nhọn cào nát tươm lộ cả xương.

Đột nhiên từ trên không xuất hiện một dao động năng lượng khổng lồ. Mar Ung giật mình quay lại, chỉ thấy một cự chỉ sáng rực rỡ cuồn cuồn Thổ nguyên lực. Không khí xung quanh bị ép trở nên méo mó.

Cự chỉ như sao rơi lao xuống, không gì có thể ngăn cản!

Mar Ung giơ hai cánh tay gớm ghiếc lên gánh lấy. Con quái vật to lớn giờ lại như người tí hon chống đỡ thiên thạch!

“ĐÙNGGG!!!”

Vụ nổ nhấn chìm Mar Ung trong biển lửa, mặt đất rung chuyển, nhà cửa đổ sập, gió lốc cuốn ào ào.

Quân bị thổi bay đi hai chục mét nằm lẫn trong đống đổ nát. Toàn thân đau đớn như bị gãy hàng chục cái xương cùng lúc.

Hắn nôn ra từng ngụm máu lớn, cố gắng bò dậy.

Trước mắt là một hố sâu nứt nẻ và nóng bỏng, khói bụi mờ mịt chưa tan hết.

Đòn Tam hợp chỉ - Nhị chỉ bạt sơn vừa rồi đã là nỗ lực cuối cùng của hắn, chỉ hi vọng đủ làm bị thương Mar Ung để có cơ may chạy thoát!

Đột nhiên một cái bóng lao nhanh ra ngoài đạp hắn ngã sõng xoài.

Con quái vật xuất hiện với nhiều vết nứt nẻ trên thân, máu tươi túa ra nhỏ từng giọt. Nó xồ tới giẫm mạnh một chân lên ngực Quân, ép hắn nằm bẹp dí trên nền đất không thể cựa quậy.

Cái miệng tởm lợm phun ra hàng lít chất độc nhầy nhụa, nhấn chìm hắn trong một bãi hôi thối nồng nặc.

Nhờ có Kết mộc tinh đang treo ở ngực bảo vệ, chất độc không ảnh hưởng được đến hắn nhưng đã ăn mòn đi Kim cang cương khí và áo quần trên người. Mar Ung nhìn thấy liền giật lấy nó vứt sang một bên.

Không còn thứ gì che chở, độc dịch đổ ào lên người hắn. Da thịt có cứng rắn đến đâu cũng bắt đầu nóng rát như lửa đốt, vài chỗ bị chất độc ngấm vào hoại tử, loét ra rỉ máu tanh tưởi.

Quân đau đớn giãy dụa, cơ thể giải phóng ào ạt adrenalin khiến tim đập thình thịch, máu lưu thông với tốc độ phi mã. Cả người hắn nóng bừng lên. Rồi…

“BÙMMM!!!”

Một ngọn lửa màu đỏ bùng lên dữ dội thiêu đốt mọi thứ, thiêu cháy luôn cả chất độc dính trên người hắn.

Mar Ung cố kỵ ngọn lửa này liền buông chân nhảy lùi ra xa nhưng vẫn gầm gừ lượn lờ xung quanh.

“A! A! A!”

Quân giãy dụa hét lớn từng tiếng khô khốc.

Lửa đỏ lan nhanh chóng, vài chỗ trên người hắn đã cháy hết da, đang ăn dần vào cơ thịt. Lần trước tuy hắn cũng bị thiêu nhưng khi đó đang hôn mê nên chẳng cảm thấy gì.

Còn giờ bị thiêu sống lại là chuyện hoàn toàn khác.

Cơn đau tăng lên gấp bội, hắn cảm tưởng như đang nằm trong lò hoả thiêu, còn trong bụng là một mớ dầu sôi sùng sục.

Ngọn lửa nhanh chóng lan đến Thể nội. Thức hải đang được Bách lão gồng mình chống đỡ. Thức hải còn, linh hồn còn thì còn cơ may sống sót. Nhưng đan điền thì không như thế. Từng lưỡi lửa nóng bỏng liếm lên bề mặt, mặc dù cứng rắn phi thường nhưng đan điền đang dần nứt nẻ rồi rụng ra từng mảng.

Quân cảm thấy không xong rồi!

Hắn nhìn về phía con quái vật đầy cay độc! Đã thế thì cùng chết!

Mar Ung lập tức đập cánh nhảy lên định né tránh thì đột nhiên Đồ Huyết bất ngờ từ trong “hố bom” xông ra túm được một chân kéo lại.

Quân lao tới, vòng ra sau lưng ôm chặt lấy. Ngọn lửa trên người có thêm “củi” đốt càng thổi bùng lên dữ dội.

Mar Ung hóa thân thành quái vật, huyết khí trong người vô cùng dồi dào, nhanh chóng bén lửa rồi cũng bốc cháy hừng hực!

Ông ta gào lên dữ dội vùng vẫy muốn thoát ra. Nhưng Quân đã vào thế đồng quy vu tận, thà chết không buông.

Đồ Huyết cũng xông vào trợ lực giữ chặt hai cánh tay, mặc cho đống chất độc nhầy nhụa đổ hết lên người, ăn mòn đi lớp cương khí bảo vệ.

Ba người chìm trong biển lửa.

Quân đã bị đốt đến lộ xương nhưng Mar Ung thì thảm hơn. Khả năng phục hồi kém nhất trong cả ba, hơn nữa tinh thần vốn điên loạn nên giờ đây ông ta đã mất đi ý thức, thân thể dần biến trở lại hình người nhưng cháy đen như con lợn thui rơm rồi đổ ầm xuống đất.

“Đồ…Huyết! Buông…tay…r…a…!”

Quân khó nhọc nôn ra vài chữ.

“Chủ nhân! Cùng sống…cùng chết!”

Đồ Huyết với tay nắm chặt, vận khí kéo đám lửa về phía mình hét lên đau đớn.

Đột nhiên, Quân cảm giác được bắp chân có cái gì chạm vào, hơi ươn ướt và mềm mại.

Hắn nhìn xuống, nước mắt vô thức nhỏ thành dòng.

“Tiểu…U!”

Con sói nhỏ lần nữa từ đâu xuất hiện cắn vào bắp chân Quân. Từng dòng lửa đỏ được cái miệng hút vào san sẻ nỗi đau cho hắn.

Một kẻ cao gầy, một người to lớn và một con sói xám cùng nhau chìm trong biển lửa.

À, còn một lão già bên trong thức hải nữa!

Bách lão chật vật rối rít bay hết chỗ này đến chỗ nọ khóc ròng.

“Chết thật rồi! Chết thật rồi!”

Tiểu U chạm đến ngưỡng không chịu được nữa, nó lăn ra đất quay đơ, hai mắt long sòng sọc, màu lông xám đã nhuộm thành màu đỏ nhạt và cơ thể phồng lên gấp rưỡi.

Đồ Huyết theo sau cũng rơi vào hôn mê.

Quân giữ lại tia thanh tỉnh cuối cùng, linh hồn hiện bên trong thức hải.

“Bách lão! Vĩnh biệt!”

Bách Thiên Binh cười khổ.

“Cứ đi như vậy sao?”

Quân cười, linh hồn từ từ mờ dần rồi rơi xuống tan vào thức hải.

Bách lão cô đơn đứng nhìn biển lửa đang bủa vây xung quanh mình. Dường như cảm giác hiu quạnh vạn năm trước lại lần nữa trở về.

“Đi thôi!”

Lão thở dài rồi cũng chìm xuống đáy thức hải nằm lặng yên chờ đợi.

Chỉ còn tiếng lửa lép bép cuộn trào thiêu đốt…

Nhưng khi mọi hi vọng đã dập tắt, khi mà đan điền của hắn chỉ còn lại một phần ba thì…

“UỲNH!!!”

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong Thể nội.

Một bàn tay to lớn đội đất đâm ngược lên trời!

Bàn tay ấy nắm chặt một cây búa lớn hoa văn tinh xảo.

Cái đầu với gương mặt vuông vức kiên nghị, bộ ngực nở nang săn chắc, hai chân cơ bắp cuồn cuộn dần dần lộ ra.

Đoàn nguyên cự nhân bao nhiêu năm vắng bóng đột nhiên trỗi dậy, như thành đồng vách sắt, như vệ thần khổng lồ đạp lên biển lửa sững sừng mà đứng!

Cự nhân giơ cao búa lớn nện mạnh xuống.

“OÀNH!”

Đan điền rung chuyển quét sạch sóng lửa.

Nhưng lửa đỏ đâu khuất phục dễ dàng như vậy, nó xông tới hoá thành một vòi rồng giam lấy cự nhân vào trong.

Cự nhân không hề có chút cảm xúc nào, tiếp tục nâng búa đập xuống.

“OÀNH!” Tiếng thứ nhất chấn động đan điền.

“OÀNH!” Tiếng thứ hai chấn động khí huyết.

“OÀNH!” Tiếng thứ ba chấn động thức hải.

Đan điền như muốn nổ tung thành từng mảnh, sóng nội lực ùa ra như cuồng phong bão tố...

Huyết mạch toàn thân như nắng hạn gặp mưa rào, như cây khô được tưới nước. Từ chỗ bị cháy đen bỗng chốc căng phồng đầy sức sống, máu thịt bằng mắt thường đang sinh sôi trở lại, phủ kín những đoạn xương cốt cháy sém…

Thức hải bừng lên sáng tỏ, linh hồn của Quân được kéo lên dần dần ngưng tụ trở nên rõ nét…

Không hề dừng lại, cự nhân vẫn tiếp tục giáng búa.

“OÀNH! OÀNH! OÀNH! OÀNH!!!”

Mỗi nhát búa đập xuống, lửa đỏ lại bị đẩy lùi ra ngoài. Nó giận dữ cuốn đến hóa thành vô số tia sóng nhiệt quyết tâm thiêu cháy kẻ thù.

Cự nhân ngửa đầu há miệng. Cái miệng liền biến thành cái động không đáy hút lấy hút để. Bao nhiêu lửa tràn đến đều bị nuốt cả vào bụng.

Cơ thể nó bùng cháy, trên thân hiện lên từng đường hoa văn đỏ rực sáng chói.

Đoàn nguyên cự nhân lần nữa cựa mình vươn vai, vụt biến thành một hoả thần khổng lồ cao tới mười mét, lửa bốc ngút trời.

Cự nhân vung tay lên, đầu búa nện xuống đan điền như một viên thiên thạch khổng lồ va vào Trái đất.

Sóng xung kích cuồn cuộn toả ra, cuốn lên từng cơn phong ba quét sạch bốn phương tám hướng. Đan điền rung lên ầm ầm như có ngàn con voi đang cùng nhau giẫm đạp.

Linh hồn của Quân đã được khôi phục, ý thức cũng trở về. Hắn và Bách lão trợn mắt nhìn cảnh tưởng hùng vĩ đang xảy ra bên trong Thể nội của mình.

Cự nhân uy vũ vác búa hiên ngang giữa biển lửa ngập trời!

Búa giáng xuống, lửa tản ra. Cứ thế hàng chục nhát đập đã hoàn thành.

“Cái này…của ngươi ở đâu ra???” Bách lão kinh ngạc.

“Đó là Đoàn nguyên cự nhân do ta luyện Bất diệt thiên quyết ngưng tụ thành! Nhưng vì sao nó đột nhiên xuất hiện thì ta không biết!” Quân lắc đầu.

“Ý ngươi là cự nhân tự hành động, không hề do ý niệm của ngươi điều khiển?”

“Đúng thế! Ta còn không biết nó có thể làm như vậy!”

“Công pháp không thể nào tự động thi triển, trừ phi…!” Bách lão bỗng nhiên nuốt nước bọt.

“Trừ phi cái gì?”

“Công pháp hoá linh!!!”

“Không thể nào! Ta đã kiểm tra rất kỹ, việc tu luyện không hề có thử thách gì cả!”

Quân dám khẳng định như vậy vì hắn cũng đọc đủ sách để biết được Công pháp hóa linh là gì.

Trên đời tồn tại những pháp quyết vô cùng bí ẩn, giống như linh khí hay hồn khí, chúng mạnh mẽ đến mức tự sinh ra ý thức của mình! Những pháp quyết như vậy không phải ai cũng có thể luyện. Không chỉ cần điều kiện phù hợp mà còn phải được ý chí của nó công nhận, cho dù cố cưỡng ép thì cũng chẳng thể nào tu luyện được!

“Nếu vậy…chỉ còn một khả năng mà thôi!” Bách lão nghiêm nghị.

“Là…”

“Trong cơ thể ngươi tồn tại một nguồn sức mạnh khổng lồ khác! Đó là thứ đang điều khiển cự nhân kia!”

“Híttt!”

Quân hít sâu nín thở, hai mắt trợn lên. Chuyện này cũng quá hoang đường!

Một ông già Ngũ đẳng Thiên giai, Luyện khí Đại tông sư đã chết mấy vạn năm là đủ lắm rồi! Còn móc đâu ra một kẻ lạ mặt nữa? Đó là ai, vào đây thế nào, lâu nay ở đâu, sao giờ mới lộ diện…

Thật quá hoang đường! Quá hoang đường!



“OÀNH! OÀNH! OÀNH!!!”

Từng tiếng búa vẫn không ngừng gõ xuống, biển lửa bị cự nhân thôn phệ càng ngày nhiều đã trở nên ảm đạm. Số lửa đó bị nó chuyển thành năng lượng truyền vào đan điền thông qua từng nhát đập.

Quân hiển nhiên nhận ra cự nhân đang làm gì!

Bất diệt thiên quyết – Đoàn nguyên công!

Tứ trọng Đoàn nguyên!

Công pháp mà hắn đã bỏ ngỏ từ lâu vì không thể luyện tiếp nay lại một lần nữa hiện ra.

Lòng hắn bỗng dâng lên một sự rạo rực nóng bỏng, ham muốn và thèm khát như thể bản năng của con thú ăn thịt hoang dã khi nhìn thấy con mồi.

“OÀNH!”

Búa thứ tám mươi chín giáng xuống! Chặng đường sắp hoàn thành nhưng hắn nhận ra có điều không ổn.

Cự nhân đã chậm lại, thân hình thu nhỏ và những hoa văn trên người trở nên ảm đạm. Cho đến khi búa chín mươi mốt vừa nện xong thì nó đã biến về hình dạng như bình thường!

Đoàn nguyên cự nhân không duy trì được nữa, sắp biến mất rồi!

Quân không kịp nghĩ gì vội vàng lao tới cự nhân. Cả hai hoà vào nhau thành một thể.

Hắn khoác trên người một lớp áo giáp trắng bạc xen lẫn đỏ hồng.

Hai chân bám sát mặt đất, hít một hơi căng ngực, hóp bụng nín thở, cơ bắp co lại siết chặt. Đôi tay nâng cây búa lên.

“OÀNH! OÀNH! OÀNH! OÀNH!”

“MỘT TRĂM!” Hắn hét lớn rồi đập xuống!

“ĐOÀNG!!!”

Thức hải sôi sục, đan điền rung chuyển, huyết nhục run rẩy.

Cả cơ thể hắn bừng sáng, năng lượng khuếch tán lan toả khắp mọi ngóc ngách trong Thể nội...



Hắn mở mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Hàng trăm người đang quỳ gối xung quanh cúi đầu vái lạy cùng những tiếng cầu nguyện lầm rầm.

Linh thức toả ra, toàn bộ phạm vi của tộc Kree đều nằm lọt trong tầm mắt không sót thứ gì!

“Thượng nhân! Thượng nhân! Thứ cho chúng con vô lễ!”

Hắn nghe được lời cầu khẩn từ một người đàn ông ở gần, trong lòng hơi kinh ngạc một chút.

“Thượng nhân?”

“Vâng! Vâng! Xin ngài tha thứ! Chúng con có mắt như mù!”

“Được rồi! Tạm tha cho các ngươi! Ta cần nghỉ ngơi một chút!” Hắn lập tức gật đầu.

“Vâng! Vâng! Nhưng trước tiên ngài…”

Ông ta đưa ánh mắt ái ngại. Hắn bất giác cúi xuống giật mình đỏ mặt tía tai.

“OÁI!!!@&)¥$|#%!”

Bởi vì hắn đang trần truồng ngồi giữa mấy trăm người!!!

.........