Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 159: Quái vật ăn thịt người!



“HEADSHOT!!!”

Tmoong Hol gục xuống chết ngay. Cả linh hồn và linh thức còn lại đều được Bách lão hút ngược quay về trong thức hải của Quân. Hắn thó ngay túi trữ vật của ông ta làm của riêng.

Tmoong Hol chết, sợi dây trở thành vô chủ, Mar Ung dễ dàng thoát ra khỏi trói buộc, lập tức biến thành bộ dạng nửa người nửa ngợm ngày trước.

Ông ta vừa nhìn Quân vừa liếc nhìn cục sắt đen bốc khói hết sức kiêng dè.

Mặc dù thân thể nhân loại tuy yếu, nhưng dưới tác dụng của nội lực luân chuyển liên tục trong kinh mạch, nhục thân của một tu sĩ Hoàng giai đỉnh phong bình thường cũng rất cứng cỏi, không kém hơn pháp khí trung phẩm bao nhiêu.

Nhưng Tmoong Hol lại chết tức tưởi bởi thứ này!

Quân nhìn Mar Ung cũng với tâm trạng lo lắng y như vậy. Hắn giết được Tmoong Hol dễ dàng là do lão bị bất ngờ không phòng bị, để hắn có cơ hội dí sát người mà hạ thủ.

Còn Mar Ung đã có đề phòng, cơ thể này của ông ta lại mạnh mẽ hơn rất nhiều. E chừng có bắn cả chục viên thì cũng chỉ làm bị thương chứ không chết được!

“Mar Ung! Ta và ngươi làm một giao dịch chứ?”

“Giao dịch? Hừ! Tất cả đám ngoại tộc đều gian manh xảo quyệt!”

“Chẳng phải Tmoong Hol cũng lừa ngươi đấy thôi! Ta thấy nếu có lòng tin giết được ta thì hãy ra tay đi!”

“Ngươi thì khác gì?” Mar Ung không vừa.

“Đúng vậy! Chúng ta đều không ai giết được ai! Có đánh chỉ hao tổn đôi bên! Chi bằng trao đổi cùng có lợi!”

“Lấy gì để ta tin ngươi!”

“Haha! Nói cho ngươi biết, ta chính là một tu sĩ Huyền giai thất đẳng đỉnh phong. Vì tu luyện pháp quyết đặc thù, để chuẩn bị độ kiếp Địa giai nên mới phải tán công tu luyện…”

“Huyền giai?” Mar Ung nhíu mày.

“Ngươi đã nhìn thấy ai Võ giả mà có thực lực như ta chưa? Thức hải, thân thể, những thủ đoạn này chẳng lẽ không để đủ chứng minh? Không giấu gì ngươi ta còn là một Luyện khí Đại sư!”

“Luyện khí Đại sư?” Gã càng kinh ngạc hơn.

“Vậy ngươi nghĩ thứ này là gì? Ta không cần dùng đến nội lực vẫn có thể giết Tmoong Hol dễ dàng. Ngươi có muốn thử uy lực của nó không?”

“Hừ! Những chuyện này thật khó tin! Ngươi đến thảo nguyên La Lung làm gì?” Mar Ung vẫn rất cảnh giác.

“Ta cần một nơi tĩnh tu! Hiện tại Nam Hoang lục địa chỗ nào cũng loạn, nhất là đám Ngũ đại thế lực đánh nhau triền miên. Chỉ có chỗ này còn yên tĩnh. Chẳng qua ta phải tán công nên có một số thủ đoạn không thể dùng. Nếu không cũng không nhiều lời thế này!”

“Nếu ngươi là Huyền giai tu sĩ thì muốn đi cứ đi, còn ở đây dài dòng làm gì?”

“Vì Đầu Trâu là người của ta, ta phải mang hắn đi!”

“Đổi lại?”

“Ta sẽ cho ngươi Sách độc!”

“Ta vẫn không tin đám ngoại tộc các ngươi!”

“Lừa ngươi sẽ khiến tâm cảnh của ta bị vấy bẩn, độ kiếp rất dễ thất bại mà chết! Ta không đùa với tính mạng của mình như thế! Để chứng minh, ta sẽ trả lại linh thức cho ngươi! Không thiếu một sợi!”

Quân nói xong thì từ mi tâm bay ra một khối cầu to bằng đầu người màu xanh lục pha nâu đất.

Mar Ung một mắt nhìn hắn một mắt nhìn sang khối cầu đăm chiêu.

Câu chuyện của vị “Huyền giai” này thật quá đáng ngờ, lão thấy nó cứ sai sai ở đâu, nhưng sai chỗ nào thì thật sự rất mơ hồ không bắt bẻ được!

Ông ta dò xét khối cầu hồi lâu, quả nhiên không hề có vấn đề gì. Mar Ung chần chừ giây lát, chẳng lẽ đối phương thực sự nói thật?

Thôi kệ, cứ hấp thụ lại linh thức để tỉnh táo, suy nghĩ cho chắc chắn rồi tính sau. Khối cầu lập tức được đưa trở lại vào trong đầu. Cảm giác mệt mỏi buồn ngủ dần tan biến, đầu óc trở nên sảng khoái phấn chấn hơn hẳn.

“Thế nào? Ta không lừa ngươi chứ!”

Mar Ung vẫn đề cao cảnh giác.

“Ngươi đưa ta Sách độc, ta sẽ giao lại Đầu Trâu cho ngươi!”

Quân nghĩ ngợi rồi ngưng tụ ra một quả cầu màu vàng kim khác trước mặt.

Mar Ung liền bắt lấy kiểm tra sau đó hấp thu vào trong đầu.

“Thế nào? Không sai chứ!” Quân hỏi.

“Ta còn phải thử nghiệm đã! Làm sao chắc được ngươi không lừa ta?”

“Ngươi muốn lật lọng?”

“Chỉ muốn kiểm tra kỹ lưỡng mà thôi! Chờ mấy ngày nữa nếu không vấn đề gì thì ta sẽ trao trả Đồ Huyết…”

“Định giữ ta lại? Hừ! Ngươi lấy gì mà đòi giữ ta!”

“Haha! Nói cho ngươi biết, ta đã bí mật lệnh cho tất cả tộc nhân mở trận pháp bảo vệ! Là Huyền giai thì sao? Thì cũng phải ngoan ngoãn ở lại đây!”

Mar Ung cười lớn, lôi bồ cào ra vỗ xuống. Quân cười gằn, hai mắt loé lên.

“Vậy sao?”

Mar Ung sắc mặt kịch biến, nội lực vội vã bao trùm toàn thân. Nhưng thứ tấn công ông ta không phải từ bên ngoài mà là bên trong.

Đầu ông ta đột nhiên đau như búa bổ, mặt mày xây xẩm, hai mắt tối sầm, chân tay bủn rủn rơi cả bồ cào, vã hết mồ hôi như người tụt huyết áp.

“Ngươi…ng…ươi…”

Quân tiến tới, tung ra hàng loạt quyền Toái không đấm túi bụi. Mar Ung run rẩy không thể đánh trả, chỉ có thể dựa vào nhục thân mà chịu đựng.

Hắn đấm đến mệt lử người thì ông ta mới hộc máu lăn xuống đất. Nhưng cơn đau thân thể so với cơn đau trong đầu vẫn không thấm là bao.

“Ng…ươi…lừa…t…a!”

Mar Ung rên rỉ. Quân liền tát thêm một bạt tai thật mạnh, vừa đánh vừa chửi.

“Lắm mồm! Này thì lừa! Này thì bắt ta…”

“Này thì…”

“M* nó! Người đ*o gì cứng vãi! Đấm mỏi cả tay!”

Sau hàng trăm cú nện cật lực thì Mar Ung đã nằm thẳng đuột phơi bụng như con ếch nằm ngửa, ánh chừng sắp không chịu nổi rồi.

Quân cũng mệt bở hơi tai, liền tụ lại một quyền cuối cùng, trút hết phẫn nộ giáng xuống chấm dứt mọi chuyện.

“RẦM!!!”

“Hả!”

Hắn giật mình, bàn tay hắn cứng ngắc lại khi bị một cái gọng kìm tóm chặt lấy.

Mặt mũi Mar Ung biến dạng đầy máu, nhưng vào giây phút cận kề cái chết, bản năng sinh tồn không ngờ lại trỗi dậy. Ý chí của ông ta vào thời khắc cuối cùng đã chiến thắng cơn đau như búa bổ.

Hắn bị Mar Ung đấm bay ngược ra sau.

Cơ thể ông ta dần biến đổi, những tiếng kêu răng rắc của xương cốt kèm theo cơ bắp nứt toác máu me bê bết. Cái miệng không ngừng rên rỉ gào thét và phun ra đầy những bãi nước bọt hôi hám.

Quân sợ hãi vội vã chạy ra ngoài thoát thân nhưng thật đen đủi, đập vào mắt hắn là mấy trăm người đang vác dao đứng chờ sẵn. Bọn họ lập tức vây kín đem hắn bắt lại. Hắn vội hét lớn.

“Tộc trưởng phát điên rồi! Ngài ấy đã biến thành quái vật giết cả Tmoong Hol! Mau chạy đi!”

“Bố láo bố toét! Bắt hắn lại!”

Đám người không tin lao vào Quân đánh túi bụi. Nhưng tiếng gào rú từ trong túp lều đã khiến bọn họ rợn tóc gáy.

Mar Ung nhảy xồ ra với cơ thể phủ đầy máu. Chân sau dài ngoằng, một chiếc đuôi vắt vẻo đầy gai nhọn, hai tay mọc ra vuốt sắc và phủ kín vảy giáp. Sau lưng có bốn chiếc cánh mỏng như cánh ve và trên đầu mọc ra hai chiếc râu dài.

Đáng sợ nhất là khuôn mặt nửa người nửa thú, mắt lồi ra, cái miệng rộng với những răng lởm chởm đang ngậm một cánh tay nham nhở. Không cần nói ai cũng biết đó là tay của ai!

Tất cả nhìn vào con quái vật tởm lợm mà rùng mình nổi da gà.

“Quái…quái…vật!”

“Là Tộc trưởng! Sao…sao lại biến thành thế này!”

Con “quái vật” phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn, đảo mắt khắp nơi nhìn ngó muốn lao lên nhưng cứ nửa tiến nửa lùi có vẻ như đang chần chờ gì đó!

Mọi người đứng quanh cầm vũ khí cũng không dám tấn công, cứ dạt chỗ này rồi tạt bên nọ theo từng bước của nó.

Khi chưa ai biết nên làm gì thì con “quái vật” đột nhiên há miệng khạc ra một bãi nôn tởm lợm với những mảnh xương người gặm dở.

Mặt mày ai nấy đều nhăn nhó xám ngoét, có kẻ ôm miệng chực nôn mửa. Quân nén nụ cười khinh bỉ, thầm chửi trong bụng.

“Hừ! Lúc các người diệt tộc Kh’mu thì oai phong lắm mà! Giờ lại ra vẻ yếu ớt thế!”

Hắn lúc này đã lẩn vào trong đám đông từ lúc nào rồi, vừa chạy vừa hét bô bô:

“Tộc trưởng bị Tmoong Hol hãm hại nên hoá điên. Mau cứu ngài ấy!”

Những kẻ tu vi thấp thì không nói, nhưng ai là Hoàng giai thì bản lĩnh hơn nhiều.

“Đúng rồi! Hình như tộc trưởng vẫn còn ý thức nên không tấn công chúng ta!”

“Tộc trưởng! Mau tỉnh lại đi!”

“Tộc trưởng giết Tmoong Hol! Nếu để tộc Arem biết thì sẽ gây chiến!”

“Chúng ta phải cứu tộc trưởng!”

Quân nghe thấy thế, mặc dù chẳng biết tộc Arem là cái gì thì cũng thừa cơ hét loạn lên.

“Phải cứu tộc trưởng! Nếu ngài ấy có mệnh hệ gì thì tộc Arem sẽ giết hết chúng ta!”

“Đúng đúng! Cứu tộc trưởng!”

“Cứu tộc trưởng!”

“Mau giữ ngài ấy lại!”

Đám người tộc Kree quả nhiên không phải loại hèn nhát, chí ít là khi đối diện với “quái vật” vẫn dám ở lại chống cự.

Dứt lời, mười mấy người lao đến vây kín tung ra hàng loạt pháp khí hòng giữ chân Mar Ung.

Quân không quên bơm thêm vài câu:

“Mau thả Đầu Trâu! Chỉ có Đầu Trâu mới ngăn được!”

“Đúng đúng! Mau lên! Thả nó ra!”

Lời nói của hắn được hưởng ứng ngay lập tức. Có lẽ vào thời khắc nguy hiểm, hễ nghe cái gì có lý là người ta sẽ tin theo!

Một tên vội chạy đến chỗ Đầu Trâu. Quân liền bám đuôi rồi dễ dàng cứu thoát Đồ Huyết, cùng nhau cao chạy xa bay.

“RỐNG!!!”

Nhưng con quái vật đã gào lên inh ỏi, đập cánh bay thẳng về hướng hắn. Quân thầm mắng đám người tộc Kree đông vậy mà bất tài, không giữ nổi nó được một lúc!

Đồ Huyết vội lao ra ngăn cản. Kim cang cương khí bao bọc toàn thân cứng rắn vô cùng, nhưng so với Mar Ung khi hoá quái thì không bằng được, dễ dàng bị ông ta đấm văng ra. Mục tiêu cuối cùng vẫn chỉ là Quân.

Hắn vội dùng Lăng vân bộ lướt ra tránh được. Mar Ung liền xoay người đạp mạnh xuống đất bạo phát ra tốc độ nhanh vô cùng. Lần này thì Quân không thể thoát.

Ông ta túm được chân hắn, kéo cả người đập liên tiếp lên nền đất cứng rồi quăng hắn sang một góc.

Quân ôm ngực nôn ra một bãi máu, đầu óc quay cuồng điên đảo. Nếu không phải thân thể cứng rắn thì hắn hoá thành bãi thịt vụn rồi.

Con quái vật lần nữa xông tới. Đồ Huyết vội nhảy ra tung Toái không quyền đấm tới tấp. Mar Ung chịu mấy chục cú mà không hề gì, ngược lại ông ta vung tay bổ xuống. Một trảo xé toạc đi lớp cương khí hộ thể, để lại năm vết máu trên ngực Đồ Huyết.

Quân đã khôi phục lại tỉnh táo, liền lôi túi trữ vật của Tmoong Hol ra lục lọi.

“Đây rồi!”

Hắn ném ra mấy sợi xích quấn chặt lấy tứ chi của Mar Ung, đồng thời mang cả cái lồng sắt khi trước úp xuống.

Những thứ pháp khí vây khốn này hắn tạm thời cưỡng ép sử dụng, chỉ phát huy được hai, ba phần sức mạnh, may ra thì giữ chân được một lúc.

“Con m* nó! Lão già này không mang đồ gì trên người à!”

Quân liếc trong túi đồ, vừa tìm vừa chửi vì không thấy thứ gì có thể dùng được. Hắn cầm ra mười mấy lá phù ném bừa về phía Mar Ung.

Từng tiếng nổ ầm ầm vang lên nhấn chìm mọi thứ trong biển lửa. Và hắn đã thành công đánh thương ông ta, đồng thời cũng thành công…chọc điên lão.

Thực ra con quái vật này đã điên sẵn rồi, chỉ là làm cho nó càng hăng máu hơn thôi. Mar Ung với đầy những vết cháy sém trên người gào lên đau đớn, giẫy mạnh thân mình đánh bung mấy sợi xích.

Ông ta há miệng phun ra một thứ chất lỏng sệt sệt màu xanh lục pha nâu đất. Chiếc lồng sắt bỗng hoá thành bùn nhão tan ra.

Đồ Huyết lập tức chạy tới ôm chầm lấy Mar Ung, miệng hét lên.

“Chủ nhân chạy mau!”

Nhưng Quân không thể bỏ Đồ Huyết lại. Hắn lấy ra thứ vũ khí của mình xông tới.

“Đồ Huyết! Cố giữ một chút!”

Hắn biết ở khoảng cách này không thể giết được, may ra có dí tận mặt như vừa rồi thì còn cơ hội.

Họng súng nhắm thẳng vào trán con quái vật!

“CẠCH!”

“ĐOÀNG!!!”

.........