Ba người được đưa vào căn lều của Mar Ung nghỉ ngơi. Đồ Huyết và Tiểu U đều đang hôn mê bất tỉnh.
Đặc biệt dù đã bị đốt đen thui nhưng Mar Ung vẫn còn hơi thở rất yếu. Ông ta cũng được mang vào bên trong theo lệnh của Quân.
Sau khi tất cả đã an toàn, hắn mới sơ bộ đánh giá thân thể của mình.
“Võ giả thất đẳng?”
“Đan điền Tứ trọng Đoàn nguyên?”
Quân vui mừng khôn xiết. Không chỉ thoát chết trong gang tấc mà tu vi lẫn thực lực đều tăng mạnh. Hơn nữa hắn còn phát hiện thêm những bí ẩn bên trong cơ thể mình.
“Hahaha! Đúng là ở hiền gặp lành mà! Không ngờ ta lại đột phá trong hiểm cảnh như vậy! Hahahaaa!
“Ta đoán không phải ngẫu nhiên. Linh khí, linh vật lâu nay ngươi hấp thu…đều không lãng phí mà chắc rằng đã được tích trữ lại ít nhiều trong cơ thể. Nay cự nhân đó bùng phát sức mạnh dùng tất cả bọn chúng, lại hấp thu thêm lửa đỏ bổ sung năng lượng nên mới có thể một đường thành công!” Bách lão nói
“Đúng rồi! Ông nói nguồn sức mạnh điều khiển cự nhân kia nằm ở đâu?”
“Không biết! Ta chỉ phỏng đoán chứ không cảm nhận được gì cả!”
“Chẳng lẽ những lần trước đều là do nó cứu ta?”
Hắn nhớ đến việc bị Điền Phong đâm thủng tim, bị Chu Hồng móc Nguyên đan rồi đốt xác…Dường như mọi chuyện không phải tình cờ!
“Không chừng chính là như vậy! Ngươi có từng gặp kỳ ngộ nào trước đây không?”
“Kỳ ngộ? Không có…”
Hắn lục lại từng dòng ký ức. Chẳng lẽ là…
“Trước đây nhiều năm ta từng nhặt được một khúc xương bí ẩn. Trong một lần bị đánh suýt chết, chính nó đã truyền vào cơ thể ta một nguồn năng lượng khổng lồ, cũng phục hồi toàn bộ thương thế trên người…!”
Hắn thành thật kể lại câu chuyện ngày xưa ở thành Thanh Sơn. Cả hai cùng nhau thảo luận về khúc xương nhưng không tìm thêm được manh mối nào khác.
Bách lão buồn bực, hất mắt về phía Mar Ung.
“Thôi để chuyện đó sang một bên! Giờ xử lý lão già kia thế nào?”
Quân suy nghĩ giây lát.
Hắn rất muốn giết chết kẻ hiểm độc này. Nhưng ngặt nỗi cả đám người tộc Kree đều biết lão vẫn còn sống, nếu giờ lão chết chắc chắn là do hắn gây ra. Vừa rồi bọn họ lại gọi hắn là “Thượng nhân”, có vẻ vô cùng tôn sùng. Vậy thì trước mắt nên tìm cách lợi dụng điều đó.
Hắn trích ra một giọt máu của mình bắn vào trán Mar Ung, dùng Tích huyết câu hồn thu phục lão. Mar Ung đang hôn mê rất suy yếu nên mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi.
Xong xuôi, hắn gọi mấy người bên ngoài vào. Bọn họ đều là Hoàng giai, vốn có mười người nhưng sáu người bị thương đang nghỉ ngơi nên giờ chỉ còn bốn người đến gặp.
Một người có vẻ được kính trọng hơn cả, chính là cái lão già cầm gậy dẫn người vây bắt hắn ngày trước. Bây giờ lão ta vô cùng khép nép, bước lên trước tự giới thiệu tên là Goi Xênh, nói qua về tình hình của bộ tộc.
Quân hỏi thêm vài điều rồi gật đầu nói:
“Tộc trưởng không còn nguy hiểm đến tính mạng, các ngươi đưa ông ấy đi dưỡng thương! Ngoài ra ta cần thêm một số linh dược…”
Cả đám răm rắp nghe theo không dám sai lời.
…
Quân đã hiểu được phần nào “Thượng nhân” là gì.
Đó là những người được xem như có thể kết nối với Thần linh bảo hộ của Thảo nguyên La Lung.
Nếu như Tộc trưởng là người nắm quyền mọi mặt về kinh tế, quân sự…thì Thượng nhân lại là thủ lĩnh về tinh thần.
Để cho dễ tưởng tượng, vai trò của Thượng nhân giống như người đứng đầu một Tôn giáo vậy.
Dù cho không có thực quyền nhưng lại nắm giữ sức mạnh niềm tin to lớn. Thậm chí, lời nói của Thượng nhân còn được người dân xem trọng hơn là quyết định của Tộc trưởng.
Do đó, dù về lý Tộc trưởng là người lãnh đạo nhưng quyền uy của Thượng nhân mới là thứ đáng sợ.
Sự xuất hiện của Thượng nhân được cho là điềm lành, là ý chỉ của thần linh ban phước, kéo theo đó là cả bộ tộc, cả một vùng đất được thơm lây. Vì vậy địa vị của Thượng nhân vô cùng cao quý.
Dễ hình dung thì đứng trước Thượng nhân giống như người phàm đứng trước một tu sĩ Huyền giai vậy.
Quan trọng hơn nữa, không phải nơi nào cũng sinh được Thượng nhân. Cả vùng biên cương này chưa từng xuất hiện một người nào! Thế cho nên mọi người mới tôn kính như vậy khi nhìn thấy hắn!
Lại nói, mỗi Thượng nhân khi xuất hiện đều mang theo dị tượng. Nghe đồn rằng vị Đại tư tế hiện tại của cả Thảo nguyên La Lung vừa ra đời đã toả hương thơm ngào ngạt lan toả khắp bốn phương tám hướng. Ngay cả chim chóc muông thú đều ghé tới cúi đầu…
Về phần mình, khi thấy hắn trọng thương sắp chết rồi bất ngờ liền xương mọc thịt, trùng sinh sống lại đã khiến đám người tộc Kree há mồm trợn mắt. Sau đó, lúc Tứ trọng Đoàn nguyên đại thành, cả cơ thể hắn cùng lúc phát ra quang mang rực rỡ xen lẫn uy áp linh thức khổng lồ.
Dưới dị tượng đó, bọn họ vô hình chung sinh ra một sự sợ hãi xen lẫn tôn sùng, quả quyết rằng đó chính là Thượng nhân mà thần linh cử tới…
Như đã nói ở trên, Thượng nhân được cho là có thể kết nối với Thần linh bảo hộ, họ quy tụ thành một tổ chức riêng biệt gọi là Điện Tư tế, phụ trách việc thờ cúng và truyền ý chỉ của Thần linh.
Thượng nhân chỉ mới là bước khởi đầu, nếu có trở thành Tư tế thì lúc đó địa vị sẽ còn cao hơn bội phần…
Quân khi biết được những thông tin này thì cười trong lòng!
Đang từ chỗ chạy đông chạy tây, ở đất của mình bị người người truy giết như chó nhà có tang thì sang đất của “kẻ thù” lại trở thành nhân vật được đội lên đầu lên cổ!
Thật là ngược đời mà!
…
Trong một ngôi đền rất lớn ở một nơi rất xa có những ngọn đèn đang sáng đủ màu.
Phía trước lại có một cô gái trẻ tuổi đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Cô mặc chiếc váy dài tới gót chân màu đen tuyền, viền áo thêu những hoa văn giống như giọt nước màu xanh nhạt.
Sắc mặt cô hồng nhuận thư thái. Da trắng môi đỏ, trên trán có một dấu son và đội một chiếc mũ rộng vành được trang trí bằng những cành hoa tươi đủ màu.
Đột nhiên từ bên trong góc phòng vang lên tiếng “BỤP”, sau đó ánh sáng loé lên, một ngọn đèn bừng sáng rực rỡ!
Cô gái giật mình mở mắt, vui mừng chạy tới.
“Một Thượng nhân???”
Giây lát sau có thêm một người đàn ông bước vào. Cô gái cúi đầu chào hỏi. Người đàn ông gật đầu rồi hỏi:
“Thượng nhân mới ở đâu?”
“Ta đã thi pháp, dấu hiệu xuất hiện ở phía Bắc, gần biên giới với Bắc Sơn lâm!”
“Nơi hẻo lánh ấy không ngờ cũng có ngày sinh ra được Thượng nhân!”
Người đàn ông vui vẻ quay đầu bảo cô gái.
“Tới đó đi! Đi mau về sớm!”
…
Ba ngày sau.
Quân đã làm quen được với sức mạnh mới.
Nhục thân mạnh hơn trước rất nhiều, đã có thể so sánh với thân thể của tu sĩ Hoàng giai thất đẳng.
Võ giả đỉnh phong, đan điền có thể tích gần năm ngàn mét khối, nội lực đậm đặc và tinh thuần. Việc đại thành Tứ trọng Đoàn nguyên còn khiến nội lực của hắn có sự biến đổi về chất.
Ở sâu nhất, lõi Nhất trọng đã kết tinh thành chất rắn, tròn xoe như một viên ngọc. Các tầng đoàn nguyên còn lại mỗi tầng đều có mật độ nội lực gấp đôi tầng bên ngoài.
Để dễ miêu tả thì hắn đang sở hữu một cái Đan điền thất đẳng với năm lớp chồng lên nhau, mỗi lớp có lượng nội lực tương đương đương một cái đan điền thất đẳng và độ đậm đặc từ ngoài vào trong lần lượt gấp đôi, gấp bốn, gấp tám, gấp mười sáu và gấp ba mươi hai lần bình thường!
Thức hải đã chạm đến ngưỡng ba vạn mét. Cần biết rằng giới hạn của Khai hải cảnh là mười vạn mét. Muốn rộng hơn nữa thì phải đột phá Khai vực cảnh.
Nói đơn giản hắn chỉ thua tu sĩ Huyền giai bình thường ở chỗ không có Nguyên hồn mà thôi.
Bách lão nhìn sự thay đổi của hắn hài lòng cười lớn.
“Khà khà! Bản toạ sống mấy ngàn năm, gặp hàng vạn người, nhưng chưa từng thấy kẻ nào yêu nghiệt như ngươi. Dù thời đại của ta thiên tài vô số, nhưng nếu chỉ so sánh trên một phương diện thì có người hơn, còn nói cả ba mặt nhục thể, nội lực, linh thức thì quả thực không hề có ai sánh bằng!”
“Nếu có thể đánh đổi ta thà sống cuộc sống bình yên còn hơn!”
“Tiểu tử, cái gì không giết được ngươi sẽ làm ngươi mạnh lên! Ta thấy dường như số phận không muốn cho ngươi thanh thản đâu…”
Bách lão vừa dứt lời thì bên ngoài Goi Xênh xin gặp. Ông ta kính cẩn.
“Thượng nhân! Ngài xuất hiện ở tộc ta đó là phúc của cả bộ tộc! Nay có việc chúng ta muốn xin thỉnh cầu!”
“Ông nói đi!”
“Là về chuyện của Tmoong Hol. Ông ta là em trai của Tmoong Rung, tộc trưởng tộc Arem. Hai tộc trước đây cũng có quan hệ khá tốt. Nhưng nay tộc trưởng giết ông ta, tộc Arem sẽ không để yên…”
“Thì liên quan gì đến ta?”
“Tộc Kree thỉnh cầu Thượng nhân ra mặt giúp đỡ!”
“Hừ! Các ngươi gây chuyện thì tự đi mà giải quyết!”
“Không không! Ngài không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngài lưu lại đây là được. Địa vị của Thượng nhân vô cùng cao quý, dù cho Tmoong Rung có lợi hại đến đâu thì cũng không dám làm càn, chúng ta sẽ được an toàn dưới sự bảo vệ của ngài!”
“Ra là vậy! Nhưng ông ta liệu có tin không? Ta nghĩ phải có gì đó để chứng minh thân phận. Nếu không cứ chỉ đại một người là Thượng nhân thì chẳng phải xong việc rồi sao!” Quân nghi ngờ hỏi.
“Ngài chính là Thượng nhân, thần linh sẽ chứng minh điều đó!”
Goi Xênh vỗ ngực nói chắc nịch. Quân cũng à ừ thêm vài câu cho xong chuyện rồi tranh thủ đi làm việc khác.
…
Goi Xênh về căn lều của mình. Ở đó đã có năm sáu người chờ sẵn, vừa thấy ông ta vào đã lao tới hỏi han.
“Thế nào? Thế nào rồi!” Một người hỏi.
“Chỉ chắc được sáu phần. Ta đã hết lời cầu xin và hứa hẹn, còn có được hay không thì rất khó nói!”
“Vậy phải làm sao?”
“Còn sao nữa, chăm sóc cho tốt, cố mà giữ chân chứ sao nữa!” Goi Xênh buồn bực.
“Mà Goi Xênh, ông có chắc chắn đấy là Thượng nhân không? Người đó là ngoại tộc đấy!”
“Không tin cũng phải tin! Bây giờ đó là cứu cánh của chúng ta! Tộc trưởng còn hôn mê chưa tỉnh, nếu tộc Arem tới đây thì chúng ta chết chắc!”
“Nếu Tmoong Rung cũng tin là Thượng nhân thật thì tốt. Goi Xênh, ông có chắc chắn lừa được không?”
“Ta từng nhìn thấy trong sách, sẽ cố gắng thử xem sao!”
“Bây giờ phải bằng mọi cách giữ được người đó. Tmoong Rung đang bế quan, khi nào ra ngoài chắc chắn sẽ đến đây tìm em trai, lúc đó không thể giấu diếm được nữa. Cùng lắm thì mang người đó ra làm bia đỡ đạn, hy vọng chúng ta sẽ được lưu lại đường sống!”
Tất cả cùng nhao nhao bàn luận rồi đi đến một thống nhất chung như vậy!
.........