Sáng sớm, Quân tới bên hồ Krông ngắm nhìn dòng nước trong vắt mát lạnh, gần đó chính là cây độc của tộc Kree. Cây độc này nhỏ hơn, trẻ hơn nhưng lại có sức sống hơn cây mẹ già cỗi.
Hắn cởi trần nhảy xuống giữa hồ, toàn bộ linh thức đều được tỏa ra soi kỹ từng ngóc ngách dưới lớp đáy đầy đá và sỏi.
“Không tìm được!”
Mất nửa ngày mệt mỏi mà không có thu hoạch gì, hắn buồn bực bò lên bờ.
“Ông chắc ở đây sẽ có chứ?”
“Chắc chắn bị thứ gì đó gây ảnh hưởng nên mới có tác dụng kích thích Xú hương mộc. Loại kỳ mộc dị hợm như nó không phải thứ linh vật bình thường có thể so sánh, ngươi khó tìm thấy là đúng rồi. Nếu dễ như vậy còn đến lượt ngươi chắc!”
Quân không tìm nữa, thay vào đó hắn quyết định vận động một chút. Từ hồi dưỡng thương đến giờ mới có thể thử sức lực của mình sau khi tiến bộ.
Hai chân bám sát mặt đất. Quyền thu lại sát người, huyết khí nhanh chóng vận chuyển ngưng tụ trên cánh tay rồi đột ngột đấm thẳng vào khoảng không trước mặt!
TOÁI KHÔNG QUYỀN!!!
“ĐÙNG! ĐÙNG! ĐÙNG!”
Ba tiếng nổ vang lên, không khí bị nén chặt rồi xé toạc tạo nên chấn động lan khắp xung quanh, ngay cả đất dưới chân cũng rung lên bần bật.
“Không tệ! Nhục thân mạnh hơn, huyết khí dồi dào khiến uy lực cũng tăng lên. Một quyền này đã là uy lực tối đa mà Đấu pháp Huyền giai trung phẩm có thể đạt đến rồi!”
Hắn hài lòng thu tay về, nhưng vừa đi vài bước đã ôm ngực đau nhói.
“Chuyện gì vậy?”
Quân vội kiểm tra thân thể rồi nheo mày khó chịu. Thì ra độc hỏa vẫn còn âm ỉ, vậy mà tưởng rằng Đoàn nguyên cự nhân đã hấp thu toàn bộ rồi?
Bách lão thò ra nhìn ngó một hồi.
“Xem ra mầm họa này vẫn chưa tiêu trừ hết…”
Quả nhiên không phải mọi chuyện đều tốt đẹp như mơ. Xích hỏa ăn sâu vào xương tủy, dù cho Đoàn nguyên cự nhân trước đó hấp thu rất nhiều thì vẫn không thể nào sạch sẽ được.
Nếu như hắn vận chuyển quá độ huyết khí thì vẫn là tự thiêu mình.
Lo gì! Đã có Tiểu U hút rồi!
Nếu quá đà thì sao? Có nguồn sức mạnh bí ẩn trong cơ thể xử lý rồi!
Không! Hắn không thể để tính mạng rơi vào tay một thứ mà sự tồn tại của nó nằm ngoài hiểu biết lẫn kiểm soát của mình.
Một lần chết thiêu là đủ lắm rồi!
Hắn muốn chính mình phải nắm lấy sinh mạng của mình!
Thứ tai hoạ ngầm này phải bị loại bỏ càng nhanh càng tốt.
Hắn gác việc tìm hiểu bí mật dưới đáy hồ sang một bên, quay trở về lệnh cho tộc Kree mang hết tất cả sách vở tới cho mình.
Hơn trăm cuốn sách, quá nửa là sách về độc dược được hắn nghiền ngẫm suốt ngày đêm.
Ngay cả việc Đồ Huyết và Tiểu U tỉnh lại hắn cũng chỉ hỏi qua qua rồi vùi đầu nghiên cứu.
Sau ba ngày dùi mài, hắn có chút mệt mỏi ra ngoài hít thở không khí. Tiểu U đang chơi với Đồ Huyết thấy hắn thì mừng rỡ vẫy đuôi.
Hắn nhận ra Tiểu U đã lớn hơn nhiều, khí tức trên người đến đỉnh phong, ánh chừng sắp sửa một lần nữa ngưng kết Yêu đan. Có lẽ nhờ vào tiêu hoá lượng lớn lửa đỏ đã thúc đẩy tu vi của nó tiến nhanh.
“Chủ nhân!” Đồ Huyết kính cẩn đến gần.
Quân gật đầu khẽ nói.
“Thực lực của ngươi đã đến giới hạn, tu vi không tăng lên được nữa, giờ cũng không có đấu pháp gì phù hợp để tu luyện. Vậy ngươi hãy theo tính toán trước đây, luyện Hàng long khí công để củng cố căn cơ. Tương lai ta sẽ tìm cách để khắc phục!”
Quân nói xong tách ra một tia linh thức, đem toàn bộ trí nhớ về Hàng long phục hổ công truyền lại cho Đồ Huyết.
Phải nói rằng thức hải rộng lớn và linh thức cường đại là một công cụ cực kỳ hữu ích giúp hắn học tập và ghi nhớ tri thức. Cộng thêm bản thân vốn khá thông minh và chăm chỉ nên dù không hiểu gì thì vẫn dễ dàng ghi vào trong đầu chỉ sau một vài lần đọc!
Xong xuôi, hắn để Tiểu U lên vai rồi đi dạo cho thư thả đầu óc, giải toả bớt căng thẳng sau mấy ngày miệt mài.
Đột nhiên hắn bắt gặp Goi Xênh đang chạy tới:
“Thượng nhân! Tộc trưởng đã tỉnh lại rồi. Ông ấy muốn được gặp ngài!”
“Tỉnh rồi hả! Vậy đến xem thế nào!”
…
Hắn vừa vào bên trong, Mar Ung đã vội vàng chống tay đứng dậy:
“Chủ nhân!”
Quân khoát tay ra hiệu ngồi xuống, nhưng nhanh chóng phát hiện ra phản ứng bất thường của mấy người xung quanh, đặc biệt là đám người Goi Xênh.
Dĩ nhiên mới chỉ hiện lên mặt chứ chưa hề có hành động gì. Quân thầm trách bản thân bất cẩn, để lộ ra thứ không nên lộ.
Mar Ung hiểu ý lập tức quát ngay:
“Các ngươi có thái độ gì thế hả! Đây là ân nhân của ta! Tmoong Hol là bạn ta nhưng lại ra tay ám toán hại ta suýt chết, còn người ngoại tộc thì liều mạng cứu ta, cứu cả bộ tộc! Cái mạng này do ngài ấy nhặt về thì bảo ta làm thuộc hạ của có làm sao!”
Mar Ung cứ thế mắng sa sả một hồi rồi đuổi hết ra ngoài. Bọn họ dù cảm giác vị tộc trưởng này có gì đó sai sai nhưng cái nết chửi bới thế này thì lại không sai, thành ra nhất thời không biết nói làm sao, đành lũ lượt kéo nhau về hết.
Quân thấy vậy đánh giá tên tộc trưởng này rất có đầu óc, thực lực cũng mạnh, thu phục ông ta làm bình phong quả thực là sáng suốt.
“Ngươi sắp khỏe lại chưa?”
“Chủ nhân đừng lo. Ta tu luyện công pháp đặc thù của bộ tộc, chỉ cần có độc vật thì tốc độ phục hồi sẽ rất nhanh!”
“Vậy thì tốt! Ta đang cần thời gian. Ngươi khoẻ lại thì ra mặt giúp ta, đừng để ai làm phiền!”
“Dạ chủ nhân! Có điều…công pháp của thuộc hạ còn có chỗ thiếu sót, mong chủ nhân ban cho Sách độc của tộc Kh’mu để hoàn thiện…” Mar Ung chắp tay.
Quân nhíu mày, không ngờ cái tên này đã thần phục mình mà ham muốn có được Sách độc vẫn cháy bỏng như thế.
“Không cần vội! Ngươi cứ khoẻ lại đi đã rồi ta sẽ giúp! À, tìm mấy loại dược vật Hoả nguyên lực về đây!”
“Vâng chủ nhân!”
Quân hài lòng trở về phòng. Mar Ung khoẻ lại, hắn sẽ đỡ bị đám người Goi Xênh quấy rầy. Mấy tên đấy ngày nào cũng đến hỏi thăm phiền chết đi được, nhưng nếu không ra nói chuyện thì lại phụ cái danh “Thượng nhân”.
Mà nói ra lại chột dạ! Chẳng lẽ “Thượng nhân” có thể là người ngoại tộc? Hắn có phải là do Thần linh nào phái xuống đâu!
Chẳng lẽ mấy tên này đang giấu giếm gì đó? Nhưng hắn đã hỏi lại Mar Ung, ông ta xác nhận nhưng gì Goi Xênh kể đều chính xác!
Chưa kể nếu chẳng may tộc Arem đến gây chiến, bọn họ không tin hắn là Thượng nhân, tìm cách đánh chết thì phải làm sao?
Hắn đã biết Tmoong Hol là em trai của tộc trưởng tộc Arem, người này tên là Tmoong Rung hiện đang bế quan tu luyện. Một khi xuất quan, việc đầu tiên ông ta làm chắc chắn là đến tộc Kree đòi người rồi!
Không được! Phải mau chóng giúp Mar Ung khoẻ lại, ông ta là tấm khiên bảo vệ tốt nhất hiện giờ.
Nghĩ vậy, hắn liền mang Sách độc truyền lại cho Mar Ung, còn cho mượn cả Kết mộc tinh để nghiên cứu.
Không phụ kỳ vọng của hắn, bảy ngày sau Mar Ung đã khoẻ lại, ra mặt giải quyết rất nhiều chuyện rắc rối!
Đồ Huyết nhờ thế không cần phải lo lắng đi theo bảo vệ hắn, có thể yên tâm tu luyện Hàng long khí công.
Tiểu U thì cũng đang củng cố căn cơ chờ ngày đột phá Hoàng giai.
Quay đi quay lại chỉ có hắn vẫn còn đang bận rộn…
…
Mar Ung đến gặp Quân, mang theo khá nhiều đồ vật.
“Chủ nhân! Đây là số dược liệu chứa Hoả nguyên lực thuộc hạ gom được. Ở đây hơi hẻo lánh nên không được như chủ nhân mong đợi…”
“Có là tốt rồi!”
Quân thu hết tất cả, quay sang hỏi lão:
“Ngươi hồi phục hoàn toàn chưa?”
“Thương thế bên ngoài không còn đáng ngại, nhưng nội lực và linh thức thì mới được một nửa…”
“Ta dự định ở lại đây lâu dài. Trước mắt có hai việc cần giải quyết. Đầu tiên là chuyện của Tmoong Hol! Ngươi có tin tức gì không?”
“Bên tộc Arem còn chưa có động tĩnh gì. Thực lực của tộc trưởng Tmoong Rung là Hoàng giai thất đẳng đỉnh phong, nhưng lão khá kiêng dè độc công của thuộc hạ. Giờ chủ nhân ban cho Sách độc nên thuộc hạ vẫn có lòng tin đối phó được!”
Quân hài lòng.
“Còn chuyện thứ hai. Tu luyện cần phải có tài nguyên, mà muốn bộ tộc phát triển lại càng cần nhiều hơn nữa. Ta thấy ở đây linh thạch rất khan hiếm nhưng đổi lại nguồn độc vật lại phong phú. Chúng ta phải mang nó đi trao đổi lấy những thứ có ích thì mới mạnh lên được!”
Mar Ung hiểu ngay ý của Quân.
“Việc này…người trong bộ tộc rất ghét người ngoại tộc. Nhưng chủ nhân đã phân phó thuộc hạ sẽ đi làm…”
Quân gật đầu vẫy tay. Công việc coi như đã sắp xếp xong, hắn có thể yên tâm không sợ thiếu linh thạch tu luyện.
Hắn biết rằng mình không thể ở lại đây mãi. Nếu một ngày thân phận “Thượng nhân” bị vạch trần thì sẽ có hàng trăm, hàng ngàn người đuổi giết hắn không thương tiếc.
Dù có chạy thoát khỏi thảo nguyên La Lung thì khi ra đến bên ngoài kia ai biết sẽ gặp phải những chuyện khủng khiếp gì kia chứ?
Ba lần vào quỷ môn quan là đủ lắm rồi!
Cho nên dù trong những lúc bình yên nhất cũng phải cố gắng chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất!
Một trong những thứ hắn chuẩn bị cho mình chính là thứ vũ khí trứ danh của nhân loại.
.........