Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 163: Chạm trán với Tmoong Rung!



Qua lần vừa rồi, hắn đã nhìn thấy một số vấn đề cố hữu như độ giật, độ chuẩn xác và uy lực đầu đạn.

Cần phải cải tiến nó. Nhưng cải tiến cái gì? Cái gì chẳng được, mục đích cuối cùng chỉ có một, đó là uy lực phải mạnh, mạnh hơn nữa, tốc độ bắn phải nhanh hơn nữa!

Hắn có một ý tưởng!

“Bách lão, ông có thể kết hợp đạn với chất độc không?”

“Kim loại có tính độc rất hiếm. Còn các loại độc vật lại quá mềm không thể làm đầu đạn được! Cũng không có phương pháp pha trộn hai thứ đó với nhau!”

“Ta biết, nên ta có ý này! Chúng ta sẽ sửa phần đầu nhọn của viên đạn thành rỗng ruột để nó chứa được chất độc. Sau khi đâm vào cơ thể sẽ giải phóng chất độc vào người…”

“Uây uây! Tiểu tử nhà ngươi sao nghĩ ra được chủ ý hay như thế này!”

“Chưa hết đâu! Không chỉ độc mà ta còn định cho cả thuốc nổ vào để tăng sức công phá khi va chạm…”

“Hay! Hay! Ngươi để đó, việc này nhất định phải để ta làm! Hãy chống mắt lên mà xem Bản tọa biến nó thành thứ đồ chơi lợi hại đến thế nào! Hahaaa!”

Quân cười. Vậy là thêm được một chuyện nữa. Bách lão chỉ cần làm ra bản thiết kế rồi giao cho Mar Ung là xong.

Cuối cùng quay lại bản thân, chính mình phải mạnh hơn nữa để đề phòng những trường hợp bất trắc xảy ra!

Bất diệt thiên quyết vô cùng lợi hại, không cần thiết phải tìm công pháp nào khác.

Nó đã mang lại cho hắn một căn cơ cực kỳ hùng hậu. Chỉ bằng Võ giả đã đánh bại hàng loạt Hoàng giai, nội lực đủ để thi triển được cả Huyền giai đấu pháp.

Tiềm năng của nó có lẽ cực kỳ khủng khiếp, vượt xa tưởng tượng của hắn. Hơn nữa đó còn là cơ sở để tu luyện Bất lão huyền công!

A! Bất lão huyền công!

Điều kiện của Bất lão huyền công chẳng phải hắn đã hội tụ đủ rồi sao?

Huyết khí, nội lực, linh thức đều cường đại vượt xa cảnh giới!

Bất lão huyền công - Sinh mệnh cuồn cuộn, thi gan cùng tuế nguyệt!

Nếu tu thành chẳng phải sẽ có thêm một lá bài giữ mạng hay sao?

Ta tới đây!!!



Huyết khí, nội lực, linh thức hoà trộn cùng nhau. Rồi rồi, hắn từng có kinh nghiệm làm chuyện này rồi.

Hiện tại hắn đã dung hợp được cả ba tia năng lượng ấy thành một thể nhìn như giọt nước ba màu lấp lánh. Nhưng chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả.

Rốt cuộc là sai ở đâu? Tất cả các bước hắn đều làm y hệt như hướng dẫn, không hề bỏ sót chi tiết nào, kết quả cũng đã thành hình trên tay vậy mà không hề có một cảm giác gì!

Sách nói Sinh mệnh chi lực sẽ có bốn cảnh giới nhỏ hơn.

Đầu tiên là Sinh mệnh chi khí, kế tiếp là Sinh mệnh chi thuỷ, sau là Sinh mệnh chi hồ, cuối cùng là Sinh mệnh chi hải.

Sinh mệnh chi khí ẩn tàng trong cơ thể, nuôi dưỡng huyết tuỷ, nâng cao thọ mệnh, giải trừ bách bệnh…

Sinh mệnh chi khí ngưng tụ thành Sinh mệnh chi thuỷ, lưu thông cùng kinh mạch, phục hồi mọi tổn thương. Chỉ cần Linh hồn không bị tiêu diệt thì cơ thể dù còn một khúc xương, nếu cung cấp đủ dinh dưỡng cũng có thể lành lặn trở lại.

Mà Sinh mệnh chi thuỷ đủ nhiều để hoá thành Sinh mệnh chi hồ, thì ngay cả tổn thương Linh hồn cũng có thể khôi phục. Hơn nữa không chỉ có tác dụng lên bản thân mà còn có thể phóng xuất ra bên ngoài giúp người khác trị thương, có thể nói vô cùng thần kỳ.

Cuối cùng Sinh mệnh chi hải, đúng như tên, sinh mệnh cuồn cuộn, chỉ cần không bị đánh hoá thành tro bụi thì nghiễm nhiên trường tồn cùng tuế nguyệt.

Nếu Sinh mệnh chi hồ có thể chữa thương cho người ngoài, thì Sinh mệnh chi thuỷ còn lợi hại hơn. Chỉ cần tiếp xúc cũng khiến sinh vật phát triển mạnh mẽ, nhanh chóng đạt đến giới hạn bản thân, thậm chí có thể đột biến phá vỡ rào cản…trở thành tồn tại vượt trội so với đồng loại.

Bất diệt thiên quyết giúp thân thể như kim cương bất hoại, không gì có thể tổn thương.

Mà nếu chẳng may có thứ gì tổn thương được, thì Bất lão huyền công sẽ giúp phục hồi tất cả với tốc độ chóng mặt, lại còn kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão.



Quân nhìn giọt nước ba màu lắc đầu cười khổ.

Nếu dễ luyện như thế thì há chẳng phải là thiên hạ vô địch hay sao?

Mấy lão già trong đạo tràng cũng không đưa cho hắn làm gì.

Vậy thì cứ từ từ mà nghiên cứu.

Đột nhiên, Mar Ung truyền tin đến hắn:

“Chủ nhân! Tmoong Rung đã xuất quan! Tộc Arem đang kéo tới đây!”

“Ngươi giải quyết đi! Đừng để ta phải ra tay!” Hắn đáp.

Ngu gì mà ra mặt chứ, đây đâu phải việc của hắn, đều đang lợi dụng nhau thôi mà!



Tmoong Rung cưỡi trên lưng một con yêu thú dáng dấp giống trâu mộng. Có điều con trâu này rất lớn, toàn thân đen bóng. Nó có ba sừng dài nhọn, bốn chân cơ bắp như cột đình, hai mắt màu vàng tươi.

Đặc biệt ở cổ nó có những dải bờm dài xoã xuống rất dày và đẹp trông như của loài sư tử.

Tộc Arem chỉ kéo đến đây hơn một trăm người nhưng ai nấy đều khoẻ mạnh phi thường, chắc chắn là đội quân tinh nhuệ trong tộc.

Bọn họ không mặc quần áo vải như tộc Kree mà khoác hẳn chiến giáp sáng màu kim loại.

Riêng tộc trưởng Tmoong Rung thì chiến giáp có pha một chút ánh kim rất đẹp.

Ông ta có năm phần giống người em đã chết, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh.

Tmoong Rung cầm cây giáo của mình chĩa thẳng về phía đám người tộc Kree quát lớn.

“Mar Ung đâu? Mau ra đây!”

Goi Xênh hiện giờ là người đứng đầu liền đáp.

“Tộc trưởng đang bế quan không thể ra ngoài! Ngài có gì có thể…”

Chưa nói hết câu, Tmoong Rung đã phất cây giáo của mình thành một luồng kình lực đẩy lùi Goi Xênh lại.

“Cút! Ta không hỏi ngươi!”

Ông ta tiếp tục quát lớn:

“Mar Ung! Nếu ngươi không ra đây ta sẽ diệt sạch cả tộc Kree!”

Tmoong Rung dừng lại ba giây mà không thấy ai trả lời, tức giận phóng thẳng cây giáo của mình về phía Goi Xênh. Nếu trúng mũi giáo này, chắc chắn Goi Xênh sẽ tan xương nát thịt!

“RẦM!!!”

Mũi giáo va phải một vật thể cứng rắn rồi rơi cắm xuống đất. Bên cạnh nó là một chiếc bồ cào có chín răng.

“Tmoong Rung! Ngươi muốn gì!” Mar Ung xuất hiện.

“Muốn gì! Em trai ta đâu?” Tmoong Rung quát.

“Em trai ngươi? Ta làm sao biết được!”

“Còn chối! Nơi cuối cùng nó đến là tộc Kree các người, sau đó thì không còn tin tức. Ngay cả lệnh bài liên lạc cũng không có dấu hiệu gì! Nói mau! Ngươi đã làm gì nó!”

“Làm gì là làm gì? Hừ! Ngươi thừa biết chúng ta vốn chơi thân với nhau từ nhỏ, từng nhiều lần vào sinh ra tử! Chẳng có lý do gì để ta làm hại hắn cả. Với lại thực lực của Tmoong Hol không hề kém ta, ngươi nghĩ ta có thể làm gì được hắn không?” Mar Ung gân cổ lên cãi.

“Vậy thì nó ở đâu? Nếu ngươi không trả lời thì chắc chắn có liên quan!”

“Sau khi Tmoong Hol đến đây thì đã rời đi rồi! Hắn nói gần đây đang làm ăn với đám người Kim khuyết môn ở vịnh Bắc Sơn, còn nhận từ bọn chúng phương pháp kết Nguyên hồn. Có khi đang trốn ở đâu đột phá rồi cũng nên!”

Tmoong Rung nghe xong bỗng giật mình.

“Kim khuyết môn? Phương pháp kết Nguyên hồn? Thằng nhóc này lại không nói cho ta?”

“Ngươi không biết? Ta tưởng hắn nói cho ngươi nên ngươi mới bế quan tu luyện?”

“Hừ!”

Tmoong Rung bực bội nhảy xuống đất rút cây giáo ra rồi lại gần Mar Ung.

“Ngươi không lừa ta chứ?”

“Ta lừa ngươi làm gì?”

Tmoong Rung đưa mắt nhìn Mar Ung từ đầu đến chân rồi đi một vòng tròn quan sát đám người trong bộ tộc và những người đang đứng xung quanh.

“Được được! Giỏi lắm Tmoong Hol! Lại dám giấu cả anh trai mình! Cả ngươi nữa Mar Ung!”

Ông ta vừa nói xong, cây giáo đã lần nữa rời tay, phóng thẳng về một ngôi lều ở phía xa. Mar Ung biến sắc.

“Ngươi dám!”

Ông ta vội vàng lao tới, vung cây bồ cào lên đánh văng cây giáo ra ngoài.

Nhưng Tmoong Rung còn nhanh hơn, bay vút đến tung ra một chưởng đánh căn lều bên dưới nổ tung thành cát bụi.

Mar Ung trông thấy cảnh này liền sầm mặt lại, nhưng cũng thở phào một hơi. Bởi nếu kẻ trong lều kia đã chết thì với thân phận thuộc hạ hắn đương nhiên sẽ cảm nhận được.

“Đây là tộc trưởng Tmoong Rung của tộc Arem? Thật khí phách!”

Quân đứng giữa đống đổ nát, hai tay chắp sau lưng, trên người không hề dính một hạt bụi. Những người khác trong tộc Kree vội chạy đến chắp tay xung quanh.

“Thượng nhân tha tội! Là do chúng ta sơ suất!”

“Thượng nhân?” Tmoong Rung tròn mắt.

“Không sai! Đây chính là Thượng nhân được phái xuống tại địa bàn tộc Kree!” Mar Ung lớn giọng.

“Haha! Một lũ ngu! Thượng nhân con m* gì! Định lừa ta hả!”

“Bất kính với Thượng nhân! Giết không tha!” Mar Ung quát lớn.

“Kẻ nào lên ta giết kẻ đó!” Tmoong Rung nổi trận lôi đình.

Hai tên tộc trưởng lao vào giao chiến, quân đội đôi bên cũng xông tới đánh giết.

Quân lắc đầu, biết ngay mà! May mà hắn đã lường trước, dùng mọi biện pháp để sớm khôi phục cho Mar Ung. Nếu không thì thật rắc rối.

Tmoong Rung hoá thành vô số ngọn giáo phóng xuống như mưa. Mar ung đáp trả bằng cách ngưng tụ độc công biến thành tầng tầng lớp lớp độc thuẫn. Giáo của Tmoong Rung gặp độc liền bị ăn mòn tất cả.

Mar Ung thừa thế vung bồ cào bổ xuống, nhân lúc Tmoong Rung đưa giáo lên đỡ thì lén lút bắn một tia độc khí vào ngực Tmoong Rung.

“Haha! Ngươi bị trúng độc rồi, mau về nhà đi thôi!”

“Hừ! Trò con nít!”

Tmoong Rung cựa một cái, tia độc liền bị bắn ra ngoài! Mar Ung thấy thế tắt ngay nụ cười!

“Hahaaaa! Chiến giáp này là làm riêng cho ngươi, nó đã tốn rất nhiều công sức của ta!”

“Làm riêng cho ta? Lão già đáng chết! Thì ra ngươi muốn đánh tộc ta từ lâu rồi! Em ngươi chết chỉ là cái cớ?”

“Sao ngươi biết nó đã chết!”

Tmoong Rung cười khẩy.

“Giết em ta! Cất giấu người ngoại tộc còn khom lưng quỳ gối gọi “Thượng nhân”. Các ngươi xứng đáng bị diệt tộc! Hôm nay Tmoong Rung ta thay trời hành đạo! Giết!!!”

“Giết!!!”

“Giết!!!”

Đội quân trăm người tộc Arem hét lên, sĩ khí dâng trào.

Mar Ung thấy sự đã rồi, không thể không đánh.

“Vậy để ta xem chiến giáp của ngươi đỡ chiêu này thế nào!”

Mar Ung vừa dứt lời, toàn thân đã hoá thành trạng thái nửa người nửa yêu. Cái miệng máu mở rộng phun ra một đoàn chất độc. Lần này Mar Ung hoàn toàn làm chủ được tâm thần.

Ông ta điều khiển nó hoá thành hàng ngàn con côn trùng nhỏ tí xíu rồi như một đám mây lao tới vây kín Tmoong Rung.

Tên tộc trưởng Arem liền cất cây giáo đi, thay vào đó lấy ra một cái bát màu xanh nước biển. Từ trong chiếc bát phun ra luồng sức hút khổng lồ hút sạch chất độc vào trong.

“Hahaaa, tưởng thế nào…”

Nhưng chưa dứt câu thì lão biến sắc, chiếc bát nứt toác rồi nổ tung, chất độc thoát ra bám ngay lên người lão bắt đầu ăn mòn chiến giáp.

“A! A! A!” Tmoong Rung kêu lên đau đớn.

Mar Ung mừng rỡ. Độc này sau khi ông ta tham khảo Sách độc đã ngưng luyện ra, độc tính và sức ăn mòn mạnh lên ít nhất ba lần. Có thể nói đây chính là át chủ bài của ông ta.

Một kích này đắc thủ, Mar Ung liền cầm bồ cào, phủ độc lên rồi xông tới muốn lấy mạng Tmoong Rung.

Nhưng biến cố lại xảy ra. Từ trong cơ thể Tmoong Rung phát ra một luồng kình lực khổng lồ, chất độc hoàn toàn bị đánh bay mà ngay cả Mar Ung cũng phải lùi lại.

Còn chưa kịp định thần thì một luồng uy áp cực mạnh giáng xuống đầu khiến Mar Ung rơi tuột xuống đất, hai đầu gối run run muốn quỳ xuống.

Mar Ung hoảng sợ:

“Huyền…Huyền giai!”

.........