Hoàng giai lợi hại hơn Võ giả không chỉ bằng vào nội lực hay thân thể, mà còn do có thể ngưng tụ Cửu nguyên lực vào Nguyên đan, tuỳ ý sử dụng mà không cần dựa vào pháp quyết để chuyển hoá, giống như Đan hoả hay Đan thạch trước đó hắn từng sở hữu.
Tuy nhiên, trên đời lại tồn tại những thể chất đặc thù, gọi chung là linh thể. Ngay từ khi sinh ra, huyết mạnh đã có sẵn một trong Cửu nguyên lực, chỉ cần phương pháp phù hợp là sẽ kích phát ra. Dù ở Võ giả thì sức mạnh của nó không thua kém gì Nguyên lực trong Nguyên đan, tu luyện hay chiến đấu đều mạnh mẽ hơn tu sĩ đồng cấp rất nhiều lần.
Linh thể lợi hại như vậy nên ai cũng muốn sở hữu. Nếu ông trời không ban cho thì tự nhân loại sẽ cố bắt chước tạo ra, gọi là hậu thiên linh thể. Hậu thiên linh thể tuy không bằng tiên thiên linh thể, nhưng so với bình thường thì đã vượt trội hơn bội phần.
Cái mà Bách lão muốn chính là như vậy! Tuy nhiên không phải dễ mà làm được.
Mar Ung cũng luyện hoá tinh huyết của độc vật đấy nhưng có phải là linh thể đâu?
Bởi vì ông ta chỉ mới dừng lại ở việc khống chế để sử dụng chúng. Những tinh huyết đó tồn tại trong cơ thể Mar Ung nhưng lại không thể trở thành một phần thân thể, chúng vẫn xung đột với nhau và với chính bản thân ông ta.
Chính vì vậy ở trạng thái bình thường Mar Ung không sử dụng được những năng lực đặc thù như phun chất độc mà cần phải vận công biến thành dạng bán yêu để huyết mạch độc vật chiếm quyền kiểm soát mới làm được.
Cũng phải thôi. Nếu dễ dàng luyện được linh thể như vậy thì thiên hạ đã loạn rồi!!!
“Bách lão, ông chắc được mấy phần?”
“Một phần!”
“Ít quá!”
“Đấy là vì căn cơ của ngươi cực kỳ vững chắc mới có một phần. Người khác nửa phần cũng không có!”
“Không thể cao hơn hay sao?”
“Tiểu tử, cơ duyên luôn nằm trong hiểm cảnh. Hơn nữa dù thất bại thì việc hóa giải xích hỏa vẫn có thể làm được. Xét giữa nguy cơ và lợi ích thì đây là lựa chọn tốt nhất.”
Quân suy nghĩ một lúc.
“Nếu đã làm thì phải làm đến cùng! Không ai muốn thất bại cả!”
Bách lão cười:
“Đương nhiên. Ta mới xem qua công pháp trong cuốn sách này nhưng thấy có mấy vấn đề quan trọng. Nó chỉ giúp luyện hóa được một phần tinh huyết, lại còn chưa hiểu được cách các loại tinh huyết dung nhập với nhau…Ái chà! Phải nghiên cứu chỉnh sửa thêm nhiều nữa!”
“Bách lão đường đường là Thiên giai cường giả! Chuyện này chắc không làm khó được ông đâu nhỉ?” Hắn nịnh nọt.
“Hứ! Đương nhiên! Bản toạ ngay cả Thiên giai đấu pháp cũng từng sáng tạo ra, chỉnh sửa một bộ công pháp thế này có là gì! Nhưng…nếu như phục hồi ký ức được chút nữa thì cũng đỡ vất vả hơn!”
“Còn ta cần làm gì?”
“Ngươi hãy chuẩn bị một số đan dược, linh vật Hỏa nguyên lực và Thủy nguyên lực. Ngoài ra, ta nghĩ nên chờ Tiểu U đột phá Hoàng giai thì hẵng bắt đầu…”
Quân hiểu ý của Bách lão. Tiểu U đã đạt đến bình cảnh, nếu thành công tiến lên Hoàng giai thì khi hắn hoá giải có thể trợ giúp hắn trong việc khống chế xích hoả.
Yêu thú kết đan lại thường dễ hơn nhân loại. Phần vì bản thân chúng đã đủ mạnh, phần vì khác với nhân loại, bọn chúng không có Đan điền, mà sẽ đem linh khí tích trữ trong huyết mạch tụ lại để hoá thành Yêu đan.
Nhưng Quân muốn Tiểu U không những thuận lợi đột phá, mà còn phải kết thành Yêu đan thật mạnh mẽ.
Vì thế, hắn cùng Mar Ung tới tộc Arem gặp Tmoong Rung.
Trong số sáu, bảy tộc sống gần biên giới với Bắc Sơn lâm thì tộc Arem có thực lực tổng hợp mạnh nhất, cũng thường làm ăn với mấy thế lực bên ngoài vịnh Bắc Sơn nhất.
Cho nên muốn có đồ tốt đương nhiên phải tìm tới đây.
Vì quan hệ qua lại với nhau nhiều nên cuộc sống ở tộc Arem có khác biệt rõ ràng với các tộc còn lại. Trang phục giao thoa, một nửa vẫn giữ truyền thống, một nửa thì thích khoác áo bào giống bên ngoài. Nhà cửa cũng xây kiên cố chứ không phải dựng lều. Thậm chí bao quanh bên ngoài còn đang xây dựng theo kiểu thành luỹ vững chắc, có lính canh gác ngày đêm.
Tmoong Rung nghe tin Quân đến vội ra tận cửa tiếp đón, cung kính dẫn vào nơi sang trọng nhất bộ tộc.
Quân không vòng vo mà vào thẳng vấn đề.
“Tộc trưởng, hôm nay ta đến là có hai việc cần ông giúp.”
“Thượng nhân cứ giao phó!”
“Đầu tiên, ta cần một số loại linh vật, dược liệu…”
Quân đưa cho ông ta một danh sách. Tmoong Rung nhìn một hồi cũng phải thốt lên.
“Những thứ này không dễ tìm. Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức!”
Quân hài lòng, lại đưa thêm một quyển trục ra.
“Còn thứ này đặc biệt quan trọng. Đây là bí mật không được để lộ ra!”
Tmoong Rung cầm lấy mở ra kinh ngạc.
“Ta tự nhận cũng biết chút chút về Luyện khí, nhưng đây là lần đầu thấy một bản vẽ phức tạp và kỳ lạ như thế này. Rốt cuộc đây là cái gì?”
Quân mỉm cười. Đây là một số chi tiết thay đổi nhỏ trong khẩu súng của hắn, ông ta hiểu làm sao được? Đáng lý những việc này sẽ do người thân cận như Mar Ung đi làm.
Tuy nhiên Mar Ung đang phải giải quyết rất nhiều việc, nên sẵn đến đây hắn giao một phần cho Tmoong Rung, cũng là để thử xem người này có thật sự thần phục hay không!
“Việc này ông không cần biết. Chỉ cần làm tốt ta tự nhiên sẽ không để ông chịu thiệt!”
“Không! Không! Việc Thượng nhân giao phó nhất định ta sẽ làm. Tốn kém bao nhiêu ta sẽ chịu hết, xem như là để tạ lỗi với Thượng nhân!”
“Vậy thì tuỳ ông. Còn nữa, đấu pháp lần trước ông dùng tên là gì?”
Tmoong Rung ngần ngừ chốc lát rồi lấy ra một cuốn sách cũ.
“Nó gọi là Thiết sa chưởng. Ta đổi được ở bên ngoài vịnh Bắc Sơn. Nếu Thượng nhân không chê…”
Quân liền cầm lấy giở ra xem. Sở dĩ hắn có hứng thú bởi nhận thấy chưởng pháp này uy lực không nhỏ, cứng rắn mạnh mẽ, kình lực tập trung rất hợp với Đồ Huyết.
Mar Ung đứng bên cạnh thấy thế liền nói thêm vào:
“Những tộc ở biên giới như chúng ta thiếu thốn rất nhiều, pháp quyết tu luyện cũng thế, chủ yếu là truyền từ đời này sang đời khác hoặc đổi được ở bên ngoài. Bộ Thiết sa chưởng này là mạnh nhất nhì ở đây rồi!”
Quân xem qua thấy rằng uy lực tuy không hơn Toái không quyền của hắn nhưng cũng có vài chỗ tâm đắc, liền ghi nhớ vào trong đầu, dự định để Đồ Huyết tu luyện rồi kết hợp với Hàng long khí có khi sẽ đạt hiệu quả cao.
Xong xuôi hắn trả lại cho Tmoong Rung rồi rời đi. Lần này hai người không về mà đi một vòng qua tất cả các bộ tộc ở vùng biên giới. Một là để khoe cái chức “Thượng nhân” của mình kiếm chút lợi ích, hai nữa để giúp Mar Ung và tộc Kree khẳng định vị thế, vừa dò xét tình hình xem thử ai có thể làm việc gì, sau này sẽ còn cần đến.
Ấy thế mà phải cả tháng trời mới hoàn tất. Khi trở về thì những thứ hắn yêu cầu Tmoong Rung đều đã mang đến.
Có đồ trên tay, Tiểu U bắt đầu đột phá.
Con sói nhỏ nằm bên trong một toà pháp trận nhằm tập trung linh khí thiên địa, xung quanh còn bố trí thêm các loại linh thạch hoả hệ, đảm bảo có đầy đủ năng lượng cho nó kết Yêu đan.
Lớp lông xám trên người nó bắt đầu dựng lên, từng tia lửa xanh nhạt lờ mờ toả ra hoá thành một chiếc phễu hút lấy hút để Hoả nguyên lực xung quanh. Linh thạch chỉ trong vài phút đã cạn khô. Quân lấp tức lấy ra một đống ném vào.
“Tiểu U yên tâm đi! Ta còn rất nhiều! Ngươi ăn bằng hết cho ta!”
Tiểu U nghe thấy thế hưng phấn tru lên một tiếng, cả người phình ra gấp đôi, năng lượng cuồn cuộn chảy vào như thác đổ.
Chẳng mấy chốc toàn thân nó chìm trong một quả cầu lửa xanh cháy hừng hực. Quân dù đứng cách xa cũng cảm thấy nóng rát mặt mũi.
Việc của hắn đã xong rồi, giờ chỉ ngồi chờ nữa thôi!
…
Một ngày sau, từ bên trong quả cầu lửa vang lên tiếng tru dài. Quầng lửa tan dần đi để lộ thân hình của Tiểu U.
Nó hiện giờ có kích thước gấp rưỡi một con sói trưởng thành, thân hình cân đối săn chắc, rất oai phong mạnh mẽ. Màu lông xám tro không thay đổi nhưng dày và mượt hơn nhiều. Dấu ấn lửa xanh ở trán so với trước kia rõ nét và sinh động hơn hẳn.
Nó giương đôi mắt linh động và phe phẩy chiếc đuôi cúi đầu trước Quân.
“Chủ nhân!”
Bên trong đầu hắn vang lên tiếng của Tiểu U. Sau khi phục hồi về Hoàng giai, chủ tớ bọn họ đã có thể dùng linh thức để giao tiếp.
“Thế nào rồi? Không có sự cố gì chứ?”
“Mọi việc đều thuận lợi. Thuộc hạ đã có kinh nghiệm kết Yêu đan, giờ được chủ nhân chuẩn bị chu đáo nên kết quả rất tốt, thực lực so với khi xưa mạnh hơn không ít!”
Quân mừng rỡ vuốt ve con sói nhưng lại nhận ra có chút rắc rối. Ngoại hình của Tiểu U giờ đã khá to lớn và nổi bật, khi ra ngoài đôi lúc sẽ bất tiện, nếu có pháp khí chứa được vật sống thì tốt.
Mar Ung nghe hắn hỏi liền đáp.
“Chủ nhân đừng lo. Thuộc hạ có một kiện pháp khí phù hợp…”
Quân sực nhớ ra.
“Có phải là cái giỏ tre ngươi dùng để chứa mấy con côn trùng không?”
“Đúng thế. Tuy không gian bên trong hơi nhỏ một chút nhưng Tiểu U nằm vẫn thoải mái. Có điều bảy ngày phải ra ngoài một lần không để lâu được!”
“Vậy lát nữa mang nó đến cho ta!”
Xong việc của Tiểu U, hắn liền tới chỗ của Đồ Huyết.
Đồ Huyết hơn tháng nay đều tập trung lĩnh ngộ Hàng long khí công, cho tới khi Quân đến thì mới ra ngoài.
“Ngươi luyện đến đâu rồi?” Quân hỏi.
“Thuộc hạ mới có được một chút thành quả, mời chủ nhân xem!”
Dứt lời Đồ Huyết liền vận công. Quân có thể lờ mờ cảm nhận được ngoài huyết khí và nội lực dồi dào còn xuất hiện thêm một luồng chân khí cương mãnh rất nhỏ.
“Như vậy là tốt rồi. Khi nào có thể tu được Hàng long khí thật sự luyện thử cái này xem!”
Quân hài lòng truyền lại ít linh thức cho Đồ Huyết.
“Vâng, chủ nhân!”
Mọi thứ xung quanh đã chuẩn bị xong. Bây giờ hắn có thể tập trung tinh lực để bước đến cánh cửa tiếp theo.