Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 178: Đinh Khương Thượng nhân - Kẻ dùng lửa mạnh nhất thiên hạ!



Ngọn núi tộc Brao chia làm năm tầng.

Tầng thứ nhất và thứ hai giành cho khách quý đến ở.

Tầng thứ ba giành cho giới lãnh đạo và tinh hoa của bộ tộc, những người có công lao và tu vi cao thâm sẽ được ở đây.

Tầng thứ tư là chỗ của gia đình tộc trưởng tộc Brao, không ai được tới gần.

“Còn tầng trên cùng thì sao?”

“Tiểu nữ…không biết!”

“Vậy những Thượng nhân khác đang ở đâu?” Quân gật đầu, hiểu rằng luôn có bí mật.

“Tính cả ngài thì có mười một người đã đến, đều đang ở hết tầng hai này.”

“Nói qua về họ một chút đi!”

“Dạ! Thượng nhân có bảy nam, bốn nữ. Người già nhất đã gần hai trăm tuổi xuất thân ở tộc Man, có tu vi Hoàng giai lục đẳng. Còn thấp nhất chính là…ngài, cả về tu vi…lẫn tuổi tác…”

Y Vũ bỗng ngập ngừng. Quân bật cười.

“Cô biết ta còn trẻ? Vậy nói xem ta bao nhiêu tuổi? Nếu đúng ta sẽ thưởng!”

“Tiểu nữ đoán…chắc chưa đến…bốn mươi.”

“Cũng gần đúng! Cho cô!”

Hắn tiện tay ném cho Y Vũ một viên linh thạch hạ phẩm. Cô nàng sung sướng bắt lấy cho ngay vào túi. Linh thạch với Quân không đáng kể gì nhưng với kẻ hầu người hạ như Y Vũ thì lại vô cùng quý giá.

Cô cười tít mắt.

“Thượng nhân còn trẻ như vậy tu vi thấp hơn là điều bình thường. Tiểu nữ tin chắc nếu bằng tuổi, Thượng nhân sẽ vượt xa họ!”

“Được rồi! Còn chuyện gì quan trọng nữa không?”

“Chuyện quan trọng…Ây da! Tiểu nữ quên mất. Tối ngày mai Tộc trưởng sẽ tổ chức tiệc gặp mặt các vị Thượng nhân ở quảng trường!” Y Vũ vội vỗ trán đánh bốp một cái.

“Gặp mặt? Gặp mặt làm gì?”

“Cái này…tiểu nữ không biết.”

Bỗng nhiên từ bên ngoài có tiếng động báo hiệu. Y Vũ theo lời đi ra thấy có một phong thư gửi đến bèn mang vào đưa cho Quân. Hắn đảo linh thức thấy không có vấn đề gì liền mở ra.

“Đạo hữu chắc là vị Thượng nhân mới xuất hiện ở ngoài biên cương? Lão phu tên Đinh Khương xuất thân ở tộc Man. Ta bình sinh thích giao lưu kết bạn, rất hân hạnh được mời đạo hữu tới phòng nói chuyện, cũng có thể giúp đạo hữu giải đáp một vài thắc mắc trong lòng!”

Quân cười thầm. Đây chắc hẳn là người mà Y Vũ vừa mới nhắc đến. Hắn bèn hỏi tiếp.

“Cô biết gì về vị Thượng nhân tên Đinh Khương này nữa không?”

“Ông ấy tới đây đầu tiên. Từ đó đến giờ ngày nào cũng có người đến trò chuyện. Tiểu nữ còn nghe nói ông ấy đã tham gia tới năm lần Lễ Tế thần nhưng chưa được Thần linh chấp thuận trở thành Tư tế…”

Quân nghe xong ngẫm nghĩ bản thân là người mới, đi chào hỏi một chút cũng là việc nên làm, thấy có lợi chứ không hại.

Hắn liền viết một phong thư cám ơn gửi lại, đại khái nói rằng vừa mới tới đây, đường xa mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi một chút, hẹn rằng sáng sớm ngày mai sẽ tới bái phỏng.



Ngày hôm sau, Quân tới phòng của Đinh Khương. Căn phòng này rộng hơn phòng của hắn, bày trí khá đơn giản.

Ở chính giữa có một lão già râu bạc đang ngồi. Bên cạnh còn có một cô gái trẻ xinh đẹp, áo quần màu xanh đen, đội chiếc mũ có thêu hình chim trĩ trắng.

Hai người vừa uống trà vừa trò chuyện thì thấy Quân đến, Đinh Khương liền tươi cười.

“Bách đạo hữu tới rồi! Xin mời ngồi!”

Lão nói tiếp.

“Để ta giới thiệu một chút! Đây là Ê Đuốt, bạn vong niên của ta, một trong những vị Thượng nhân xinh đẹp nhất! Còn đây là Bách Quân, lần đầu tiên tới dự Lễ Tế thần!”

Quân và Ê Đuốt chào xã giao vài câu rồi hướng Đinh Khương nói.

“Nghe nói Đinh đạo hữu tính tình phóng khoáng, giao lưu rộng rãi. Ta may mắn mới đến đã được gặp gỡ đạo hữu!”

“Ây! Không có gì! Thượng nhân chúng ta nhìn khắp Thảo nguyên cũng chỉ hơn trăm người, có duyên lắm mới được ngồi cùng nhau!”

Cả ba trò chuyện một hồi, xem như cũng tìm được vài câu chuyện chung. Ê Đuốt liền lên tiếng.

“Đinh đạo hữu, ta nghe nói tối nay ngoài mở tiệc hình như còn làm gì khác thì phải!”

“Đúng thế. Ta cũng đang muốn nói chuyện này với các vị!”

Đinh Khương tiếp lời.

“Không chỉ chúng ta mà Tộc trưởng còn mời một số khách quý đến tham dự. Cuối bữa tiệc sẽ tổ chức một cuộc trao đổi bảo vật nho nhỏ. Mọi người có thể mang đồ tốt của mình ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng…”

Quân xem như hiểu ý, liền hỏi lại.

“Đinh đạo hữu, trao đổi bảo vật vốn không có gì lạ, biết sớm hay muộn thì cũng không khác biệt lắm. Nhưng đạo hữu lại muốn nói với chúng ta chuyện này, chẳng lẽ bên trong có gì khúc mắc?”

“Bách đạo hữu thật nhanh nhạy, mới đó đã đoán ra rồi! Kỳ thực là liên quan đến ta!”

Đinh Khương cười khà khà nói tiếp.

“Ta biết được có một món đồ sẽ xuất hiện. Món đồ này rất quan trọng với ta, nhất định phải đoạt được. Vì thế hy vọng các vị có thể nhường lại cho lão phu!”

“Đó là thứ gì?” Ê Đuốt tò mò.

“Một viên Ngọc dương thạch!”

“Ngọc dương thạch?”

Quân dường như đã nghe đến cái tên từ đâu rồi, vội vàng lục lọi trí nhớ.

Đúng rồi, đó là lúc hắn muốn mua lại Ngọc linh tham từ tay một nam nhân thần bí tại Đấu giá hội ở Triều Quốc, kẻ đó đã đòi phải có Ngọc dương thạch!

Hắn vội hỏi.

“Không biết Đinh đạo hữu cần nó để làm gì?”

“Việc này ta không thể nói được! Các vị chỉ cần biết nó vô cùng quan trọng với ta!”

Quân liếc nhìn Ê Đuốt rồi nói tiếp.

“Ta cũng biết chút ít về loại linh thạch này. Nó sinh ra ở nơi chí dương chí nhiệt, lại cần được hấp thu linh khí từ Mặt trời, bên trong hình thành Hoả nguyên lực vô cùng nồng đậm. Về cơ bản vô cùng hiếm có…”

“Ý đạo hữu là?” Đinh Khương nhíu mày, không nghĩ rằng Quân lại biết rõ như vậy.

“Đạo hữu chớ giận. Bản thân ta cũng tu luyện Hoả nguyên lực. Thứ bảo thạch như vậy quả thực quá hấp dẫn! Nếu đạo hữu không nói kỹ hơn một chút sợ rằng ta khó bỏ được lòng tham…”

“Được rồi được rồi! Nhưng việc này là bí mật, mong hai vị giữ kín!”

Đinh Khương bất đắc dĩ nói.

“Các vị cũng biết thọ nguyên của tu sĩ Hoàng giai vào khoảng hai trăm năm mươi tuổi. Mà ta dừng lại ở Hoàng giai lục đẳng đã lâu, nếu không tiến cấp e rằng chỉ sống thêm được vài năm nữa. Vì thế mấy chục năm nay ta tìm mọi cách để đột phá nhưng bất thành. Ba năm trước ta vô tình gặp một kỳ nhân, được hắn trao cho bí pháp có thể tiến giai, đổi lại phải có Ngọc dương thạch. Ta tìm khắp nơi, mãi đến giờ mới có thông tin. Cho nên không thể không xấu mặt mà nhờ cậy các vị…”

“Thì ra là vậy! Nếu như thế ta nhất định sẽ không đụng đến…” Ê Đuốt nói.

“Ta cũng vậy. Nhưng Ngọc dương thạch giá trị rất lớn, sợ rằng Thượng nhân chúng ta không nhúng tay thì đạo hữu cũng khó mà đổi được!”

“Có lời này là lão phu yên tâm rồi! Xin cám ơn các vị trước! Còn những chuyện khác ta đã chuẩn bị chu đáo!”



Hết buổi sáng, Quân cáo từ về phòng để lại Đinh Khương và Ê Đuốt tiếp tục nói chuyện với nhau.

“Xem ra ánh mắt của Đinh huynh vẫn còn rất tốt. Vị Thượng nhân mới này quả thật không tầm thường, phong thái lẫn hiểu biết của hắn không phải thứ mà một Võ giả có thể có được!”

“Haha! Chắc đạo hữu đã nghe nói đến hôm qua Lang Tu đại nhân phải ra mặt giải quyết một vụ ẩu đả rồi chứ!”

“Ồ! Hắn chính là người gây chuyện, còn suýt khiến quầy đổ thạch phá sản?” Ê Đuốt có chút kinh ngạc.

“Đúng vậy! Ta còn biết hắn một hơi mua mấy trăm cân dược thảo! Mới là Võ giả mua dược thảo về để làm gì? Chứng tỏ đằng sau còn có cao thủ khác, cũng là kẻ đã dạy cách nhận biết khoáng thạch cho hắn! Đạo hữu nghĩ xem như thế nghĩa là gì?”

“Vừa hiểu khoáng thạch vừa cần dược thảo. Chẳng lẽ… có một Luyện khí sư và một Luyện dược sư ở bên cạnh?”

Ê Đuốt vừa kinh ngạc vừa tấm tắc. Đinh Khương gật gù.

“Hắn đi cùng hai tu sĩ Hoàng giai cao đẳng. Một người chiến lực mạnh mẽ, một người giỏi hạ độc. Nhưng cả hai lại coi hắn như thủ lĩnh. Điều này thật khiến lão phu suy nghĩ.”

“Quả thực không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài. Hèn gì Đinh huynh phải cất công mời hắn đến đây nói chuyện.” Ê Đuốt mỉm cười đầy ẩn ý.

“Haha! Theo kinh nghiệm trăm năm bôn ba của ta, người như hắn nên làm bạn, không nên gây thù!”

“Đa tạ Đinh huynh nhắc nhở!”



Quân vừa về đến phòng đã lôi Bách lão dậy.

“Ông già, ông biết gì về Ngọc dương thạch?”

“Ngươi có à? Đưa đây ta xem!” Bách lão dụi mắt.

“Không! Nhưng có thể có!”

“Hừ! Với người bình thường đó chỉ là một loại linh thạch Hoả hệ cao cấp. Nhưng ẩn sâu bên trong nó có một bí mật to lớn!”

“Bí mật gì?”

“Ngọc dương thạch hấp thụ năng lượng của Mặt trời hình thành nên một loại hoả chủng. Đây là một khả năng vô cùng hiếm có. Mặt trời chính là nguồn hoả diễm lợi hại nhất mà nhân loại từng biết đến, cho nên hoả chủng do Ngọc dương thạch thai nghén tuy rằng nhỏ bé nhưng có tiềm năng rất lớn. Vì thế từ xa xưa đã xuất hiện một thế lực lợi dụng được hoả chủng này để tu luyện, từ đó xưng bá Ngọc Diện linh giới. Bọn họ được tôn làm Kẻ dùng lửa mạnh nhất thiên hạ!”

Quân hít một hơi sâu.

“Thế lực đó tên là gì? Nằm ở đâu?”

“Nằm ở Hoang Sa đại mạc! Còn cụ thể thì chịu! Phần ký ức này bị khiếm khuyết, chỉ nhớ được có thế thôi!”

“Hoang Sa đại mạc? Có phải là hoang mạc lớn nhất nằm ở Hoang Sa lục địa?”

“Đúng vậy! Mà ngươi từ đâu lại biết đến nó?”

Quân liền kể lại chi tiết buổi nói chuyện với Đinh Khương.

“Nếu như một bí pháp cần đến Ngọc dương thạch thì có khi nào người bí ẩn kia là truyền nhân của thế lực đó hay không?” Hắn phán đoán.

“Cũng có thể! Mấy vạn năm đã trôi qua cộng thêm Nhân Yêu đại chiến long trời lở đất. Chuyện gì cũng có thể xảy ra!”

“Còn một chuyện nữa. Tối nay sẽ có trao đổi vật phẩm, ta vừa có mấy ý nghĩ muốn thảo luận với ông…”

.........


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com