Khi mọi thứ lắng xuống, hai người đã phân biệt đứng cách xa nhau gần năm mét. Bàn tay Quân rỉ máu nhỏ xuống sàn đấu, cánh tay tê dại, còn đối thủ đã trở về trạng thái bình thường, quần áo nửa người trên bên phải đã hoá thành bột mịn, để lộ thân hình rắn chắc như tạc bằng đá tảng. Cả hai nhìn nhau không hề có động tĩnh gì.
Vẫn trên hàng ghế xa xa kia, hai lão già đang ngồi bàn luận.
“Lão Tống! Lần này là thắng hay thua?”
“Xem như hoà đi!” Lão quay người bỏ đi, để lại ông bạn già ngồi chưng hửng.
…
Quả thật, đối phương lại đề nghị hòa. Nhưng Quân biết, chỉ cần thêm một hai chiêu nữa là hắn bại. Sau trận này, hắn không tham gia thi đấu nữa. Hắn muốn nghỉ ngơi đúc rút kinh nghiệm đồng thời quan sát những võ đài khác.
Đúng là một nơi khắc nghiệt, chiến đấu làm niềm vui, mười mấy võ đài lúc nào cũng chật ních người. Đủ các chủng tộc, đủ loại đấu pháp kỳ dị, đủ mọi thủ đoạn được tung ra khiến hắn không khỏi bất ngờ. Chủ yếu là tu sĩ tu luyện nội lực cùng pháp khí. Nhưng cũng không ít kẻ giống như hắn, dựa vào nhục thân mà chiến. Lại có kẻ tung ra một đống phù lục, trận pháp chế địch.
Hắn cũng học theo người khác, đi cá cược kiếm tiền. Hắn xem đây là một cách rất hay, giúp hắn phân tích được trận đấu, nhìn nhận đối thủ, dự đoán tình huống sẽ diễn ra trong thực chiến.
Bỗng một giọng nói cất lên vang khắp Đấu trường.
“Sinh tử đài mở ra, đón nhận trận chiến giữa Hắc cấp đấu sĩ Long và Hắc cấp đấu sĩ Bạch Mi! Vé vào võ đài thấp nhất hai ngàn linh thạch hạ phẩm. Cho phép công khai cá cược, ít nhất một ngàn linh thạch hạ phẩm hoặc vật phẩm tương đương, tỷ lệ cá cược…”
Quân đã nghe nói về hai người này, đều có tên trong Hắc bảng. Bạch Mi đứng thứ ba, còn Long đứng thứ chín, là kẻ mới tiến vào Hắc bảng không lâu. Một kẻ truyền kỳ giữ kỷ lục số trận thắng liên tiếp nhiều nhất lịch sử, còn một kẻ cũng nổi danh khi là người tiến vào Hắc bảng nhanh nhất trong mấy trăm năm trở lại đây. Có điều, họ lại chọn Sinh tử đài quyết đấu, chính là đánh đến không chết không thôi.
Quân biết rõ khi đến lằn ranh sinh tử, người ta có thể bộc phát nên sức mạnh phi thường. Nhưng chẳng ai dại gì mà dùng cách đó để khai phá bản thân, trừ phi bên trong có ẩn tình.
Nhưng nói gì thì nói, Sinh tử đài chính là thứ khiến mọi người ở đây hào hứng nhất, cuồng nhiệt nhất. Lại còn là Sinh tử hắc cấp, cơ hội này không thể không vào xem, có đắt cũng phải vào!
Hắn nhẫn nhịn cắn răng bỏ ra hơn vạn linh thạch hạ phẩm mới mua được một vé ngoài chợ đen. Thật đúng là không khác ở Trái Đất là bao!
Hắn trở về khi đã rất khuya, nghỉ ngơi một đêm rồi sáng sớm lại lên đường tới Đấu trường. Chỉ sau vài lần tới đó, hắn đã cảm nhận rõ sự thay đổi trên cơ thể mình. Nhanh hơn, linh hoạt hơn, đặc biệt là tự tin hơn rất nhiều.
Trước đây, hắn không thích đánh nhau, có chuyện thường tìm cách dĩ hòa vi quý, không muốn đụng tay chân, nên thường nhận thiệt thòi. Nhưng giờ thì khác, càng hiểu rõ bản thân mình, hắn lại càng có lòng tin, sẵn sàng dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Mấy tên quen thói lúc trước tới gây sự đã bị hắn đạp dưới chân. Cảm giác bắt nạt này thật sự là sảng khoái!
…
Hắn vừa về đến tư phòng đã thấy bóng dáng Hoàng Mẫn và Cảnh Trọng.
“A Thiết, ngươi về rồi. Hai tháng nay ngươi đi đâu thế, bỏ lại hết việc trong Y đường cho chúng ta. Phó viện trưởng Lâm Tiến mấy lần đến tìm ngươi đấy!”
“Ta tìm nơi bế quan, hy vọng đột phá cảnh giới. Phó viện trưởng tìm ta làm gì?”
“Ai mà biết được! Lát ngươi đến chỗ ông ấy xem sao. Mà kể cũng lạ, ba người chúng ta ngươi đáng lẽ phải tiến bộ nhanh nhất. Vậy mà từ khi quen nhau đến giờ, đã hơn bốn năm ngươi vẫn là võ giả ngũ đẳng. Đến cả ta cũng sắp bằng ngươi, còn đầu xù thì đã là võ giả lục đẳng rồi.” Hoàng Mẫn thắc mắc.
“Tất cả nhờ ngươi cho bọn ta công pháp cùng đan dược mới được như ngày hôm nay. Nếu ngươi tu luyện đang gặp vấn đề gì nhất định phải cho chúng ta biết. Chúng ta có thể cùng nhau giải quyết!” Cảnh Trọng lên tiếng.
“Không có gì, chỉ là đến bình cảnh chưa thể đột phá mà thôi. Các ngươi sắp hết linh thạch chưa? Ta mới thấy mấy nhiệm vụ dễ ăn, lấy về cho các ngươi này.”
Hắn tiện tay ném cho bọn họ mấy mảnh giấy, đều là nhiệm vụ mà Tiêu Soái vẽ ra để mượn cớ chuyển Cống hiến cho hắn. Quân không muốn đưa trực tiếp linh thạch cho bọn họ, cũng không muốn nhận hết nhiệm vụ về mình.
Hắn đến phòng của Lâm Tiến, thấy ông ta đang đi đi lại lại, ôm đầu bứt tai. Xem ra có chuyện khiến ông ta đau đầu lắm.
“Có chuyện gì mà khiến Lâm phó viện trưởng ra nông nỗi này?” Hắn cất tiếng thay cho lời chào.
“Tiểu tử, ngươi đây rồi, làm ta khổ muốn chết. Lại đây lại đây!” Lâm Tiến thấy hắn thì mừng như bắt được vàng.
Chuyện là sắp tới, Triều Quốc sẽ tiến hành một cuộc viễn chinh, Y sư đường được giao chuẩn bị thuốc men cùng y sư theo quân ra trận. Thuốc men đã xong, nhưng người thì lại có vấn đề. Nhìn trước nhìn sau Lâm Tiến thấy chỉ còn Quân có đủ khả năng. Hắn nghe xong tìm cách chối ngay.
“Phó viện trưởng, ta tu vi yếu kém, sợ không đảm đương nổi!”
“Có gì mà không được! Còn nhớ trước ngươi theo quân đoàn đệ lục lập nên kỳ tích, giờ vẫn còn người nhắc đến. Ngươi không đi thì ai đi!”
“Phó viện trưởng, thẳng thắn mà nói, chẳng ai muốn đi cả. Ta cũng chỉ là bị ép nên đánh bậy, vớ vẩn mà lại trúng. Ông thử tìm cách để chúng ta không phải đi xem sao. Bên Luyện dược đường có vô số người mà?”
“Xì, toàn một lũ cậy có thể chế ra mấy viên đan dược mà lên mặt, nghe đến có việc là chối bay chối biến. Nếu không phải tu sĩ đều cần tới đan dược, thì cũng chẳng phải nể mặt bọn chúng làm gì. Cả ngày vênh vênh tự đắc, tưởng mình giỏi lắm sao? Càng nói lại càng thấy ghét.”
“Phó viện trưởng, có không hài lòng thì cũng nhỏ tiếng chút chứ, ngài không sợ nhưng ta sợ đấy!” Quân cười.
“Còn ngươi thì khác. Làm việc cẩn trọng, tính toán chu đáo, không ưa xu nịnh, có lòng nhân hậu. Ấy chính là một Luyện dược sư chân chính cần có. Ủa, mà sao tu vi của ngươi vẫn giậm chân tại chỗ vậy?”
“Ta tu luyện có điềm vướng mắc, nên chưa thể đột phá!”
“Nói ta nghe thử, y thuật ta không bằng ngươi, nhưng tu luyện chắc chắn có kinh nghiệm!” Lâm Tiến vỗ ngực.
“Ông từng nghe nói đến tam niên tất tử hoàn chưa?”
Lâm Tiến nhíu mày:
“Cái này, hình như có từng nghe…”
“Ông biết thuốc giải chứ?” Quân sốt sắng.
“Không biết! Nghe nói trong Đấu trường Hắc Sát mấy năm trước từng có thứ này. Nhưng chỗ đó vô cùng hỗn tạp, ngươi tốt nhất đừng tìm cách đi vào. Ta sẽ tìm hỏi giúp ngươi!”
“Đa tạ phó viện trưởng!” Quân cảm kích.
“À còn việc tham gia quân viễn chinh, ngươi không thể chối từ. Đây là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, nếu hoàn thành xuất sắc còn có thể đạt được cống hiến hoàng kim!”
“Có chuyện tốt vậy sao? Ông có biết khi nào bắt đầu, và ai tham gia quân viễn chinh không?”
“Ba tháng nữa, Chu Hồng cũng tham gia đấy. Cả cháu ngoại của Kim Diệp là Kim Vũ Thần cũng có mặt. Kim Diệp muốn mượn lần này để nâng cao vị thế cho hắn, nên chắc đã có an bài. Vì thế, tốt nhất không nên dây vào bọn chúng.”
“Ông yên tâm, ta đâu phải người hành động thiếu suy nghĩ. À có thứ này, ta muốn nhờ ông kiểm tra xem có đáng giá không!”
Quân lấy ra một mảnh đá màu trắng đục như sữa. Đây chẳng phải là thứ lấy được từ trong hang động bí ẩn mấy năm trước hay sao?
“Thứ này… ta chưa thấy bao giờ! Ngươi lấy đâu ra vậy?”
“Mấy ngày trước đi dạo trong kinh thành tình cờ có người bán. Hắn bảo vào núi lấy được. Ta thấy kỳ lạ liền dùng năm mươi linh thạch hạ phẩm mua về. Hy vọng không bị thiệt!” Quân hờ hững đáp.
Lâm Tiến cẩn thận quan sát rồi chạm nhẹ tay vào mảnh đá.
“Mặc dù ta không biết cụ thể, nhưng có vẻ là một loại linh vật có tác dụng lên linh thức. Nếu cần ta sẽ mang nó đi kiểm tra giúp ngươi!”
“Vậy đa tạ ông thêm lần nữa. Chuyện tham gia quân viễn chinh ta sẽ cân nhắc!”
Quân trở về phòng, suy nghĩ về việc có nên đi hay không. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn không phải người có quyền quyết định. Có đến tám chín phần là hắn sẽ phải tham gia. Nếu vậy thì cứ chuẩn bị sẵn sàng còn hơn là ngồi đoán già đoán non.
…
Quân tới phủ Chu Hồng, không chào hỏi nhiều mà vào thẳng vấn đề.
“Chu Hồng, ngươi cũng tham gia quân viễn chinh?”
“Ngươi tới là vì chuyện này? Nếu đã biết thì chắc ngươi cũng tham gia. Có vấn đề gì sao?” Chu Hồng hờ hững.
“Ta muốn biết kế hoạch cụ thể!”
“Ngươi đòi hỏi hơi quá rồi! Tiết lộ quân cơ chính là tội chết!” Chu Hồng nghiêm nghị.
“Thật vậy sao?”
“Dọn hết dư đảng của Nam Triều. Chúng ta đã điều tra, một số kẻ thân thích còn sót lại đang xây dựng thế lực ở Hoàng Bách sơn mạch. Lần này tiếng là viễn chinh, nhưng kỳ thực tập trung hầu hết tinh anh, cốt đánh nhanh thắng nhanh.” Chu Hồng chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn, thẳng thừng nói.
Quân nghe xong suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ngay phần nào kế hoạch. Xem ra việc tuyển quân tham gia viễn chinh chỉ là để tung hoả mù, cho bọn hắn trở thành vật thế mạng. Thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Không được, hắn phải lập tức về nói lại Lâm Tiến, nhất định không thể tham gia.
Có điều Chu Hồng lại không ngần ngại nói tin tức này với Quân, không lẽ y quan tâm đến hắn như vậy? Với tính cách của Chu Hồng, điều này là không thể, bên trong nhất định có ẩn tình!
.........