Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 31: Mở phong ấn - Đoàn nguyên công!



Quân mải mê nghiền ngẫm đống thông tin, còn đang choáng ngợp trước hai bộ công pháp. Hắn không biết rằng, ngay khi vừa mở hai quyển trục liền xuất hiện một đốm lửa nhỏ vàng kim, vô thanh vô tức bay vút lên tầng mây. Đốm lửa rất nhỏ, chỉ như hạt cát, nhìn không thấy, dò không ra.

Nhưng ngay khi nó vừa vụt lên không trung, thì ở một nơi sâu trong Hoàng cung, có một bà lão già mặc áo choàng đen đang tĩnh toạ cũng đồng thời mở mắt. Sau lưng bà lão lập tức xuất hiện một cái bóng đen thui, lao ra khỏi Hoàng cung như tên bay đạn bắn.

Sau mười mấy hơi thở, bóng đen đã đuổi kịp đốm lửa. Đốm lửa nhỏ bị ngáng đường, tức giận nổ sáng lòa, hoá lớn thành một hoả điểu hung tợn. Cuộc chiến chớp nhoáng xảy ra, toàn bộ kinh thành đều thần không biết quỷ không hay.

Kết thúc trận chiến, bóng đen bay trở về với bà lão, rồi tiến vào mi tâm bà biến mất không dấu vết. Chỉ thấy bà lão cúi đầu thở dài mệt mỏi. Còn số phận của đốm lửa nhỏ, không hề thấy ai nói đến, chẳng biết đã tàn lụi hay bừng sáng ở nơi nào!



Quân sau nửa ngày cân đo đong đếm, đi đi vào vào, liền hạ quyết tâm sẽ bế quan tu luyện Bất diệt thiên quyết! Dù biết việc này vô cùng khó khăn và đầy rẫy nguy cơ, nhưng hắn không có lựa chọn nào khả dĩ hơn.

Có lẽ phải đến tận lúc đi Hoàng Bách sơn mạch mới xuất quan. Vì vậy, hắn cần chuẩn bị thật chu đáo một vài thứ.

Hắn nhờ Lâm Tiến tìm giúp một nơi yên tĩnh, tránh xa tầm mắt người. Ông ta không ngần ngại cho hắn mượn động phủ của mình. Điều này với Quân hoá ra lại có lợi.

Động phủ của Lâm Tiến không tính là cao cấp nhưng linh khí rất dồi dào, hơn hẳn bên ngoài mấy lần. Có Lâm Tiến làm bình phong, nếu chẳng may gây ra động tĩnh thì cũng dễ dàng che đậy…

Quân ngồi trong động phủ, lấy Thập phương huyễn trận ném ra xung quanh tạo thành một màn chắn bao bọc lấy mình, sau đó nhập định, điều tiết thân thể đưa vào trạng thái tốt nhất, chuẩn bị tiến hành lần đoàn nguyên đầu tiên!



Hắn tiến vào đan điền, mảnh đất như cũ vẫn ngập tràn ánh sáng. Sóng nội lực bàng bạc lượn lờ dưới chân như hò reo khi gặp lại người chủ nhân. Quân ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, vận chuyển theo khẩu quyết Đoàn nguyên công. Tức thì, sau lưng hắn dần dần xuất hiện một hư ảnh. Hư ảnh lúc đầu chỉ cao bằng hắn, sau mười mấy hơi thở đã cao đến gần ba mét, toàn thân mờ như một làn sương mỏng, lúc thì tụ lại, lúc thì tan ra.

Hư ảnh này được gọi là Đoàn nguyên cự nhân, có vai trò như người “thợ rèn”, thứ sẽ thay hắn rèn đúc đan điền. Nhưng ròng rã một ngày không ngơi nghỉ, hư ảnh vẫn chỉ là hư ảnh.

Mồ hôi đã thấm ướt đẫm, không ngờ để ngưng tụ ra đoàn nguyên cự nhân lại khó khăn như vậy, không khác lúc hắn khai mở đan điền là bao.

Nghĩ đến đây, hắn chợt nảy ra một ý, lập tức đổi bài, dùng phương pháp trước đây mà Quảng Thành đưa cho khi đúc đan điền, thử lại lần nữa.

Năm ngày sau, qua mấy trăm lần lặp đi lặp lại, đằng sau Quân đã có một người khổng lồ, thân cao bốn mét, bảy phần giống hắn, toàn thân lấp lánh ánh sáng màu trắng đục. Trên tay người khổng lồ cầm một thanh đại chuy, đầu chuy to ngang ngửa thân hình, nặng nề như một toà núi nhỏ. Mỗi cử động của Quân đều được người khổng lồ bắt chước một cách hoàn hảo, từ giơ tay nhấc chân cho đến vận quyền phát lực.

Bước đầu tiên của Đoàn nguyên công, là phải ngưng tụ ra được Đoàn nguyên cự nhân, làm nhiệm vụ gõ búa rèn đan, xem như đã thành công. Hắn ưng ý lắm, định bụng nghỉ ngơi lại sức, đồng thời củng cố thêm căn cơ cho người khổng lồ trước khi bắt đầu.



Ngày hôm sau, hai thân hình một to một nhỏ đứng trước đan điền. Quân hét lên một tiếng giơ cao hai tay giáng xuống. Tức thì một thanh đại chuy mang theo khí tức khổng lồ đập xuống đan điền.

“ẦM!”

Sóng xung kích toả ra rung chuyển cả thể nội, hắn lảo đảo lùi lại mấy bước ngã vật ra. Khi ngồi dậy thì cây đại chuy đã vỡ nát chỉ còn trơ lại cán. Mà bản thân hắn hai bàn tay cũng run run đau nhức.

“Con m* nó! Chưa được một búa mà đã thế này. Còn phải đập ít nhất một trăm búa may ra mới thành hình. Thật là biến thái!”

Để ngưng tụ ra cây đại chuy hắn đã tiêu tốn mất mấy trăm linh thạch hạ phẩm. Giờ phải làm lại từ đầu, đúng là ném tiền qua cửa sổ.

Hắn nghiến răng, lòng đau như cắt, lấy ra mấy viên đan dược nuốt vào. Sau nửa giờ điều tức, cơ thể gần như đã phục hồi. Hắn lại khoanh chân định thần tiếp tục tu luyện.



Ở thế giới của mình, hắn đã quen với việc lặp đi lặp lại một kỹ năng đến mức thành thục. Vì vậy, việc tu luyện trong thể nội không hề làm hắn thấy nhàm chán. Ngược lại, còn làm hắn nhớ về những ngày tháng thanh xuân dữ dội của mình.

Mỗi lần lại mỗi lần, thất bại lại ngồi dậy, nốc một đống đan dược rồi tiếp tục luyện tập. Tốc độ hắn ngưng tụ cự nhân mỗi lúc một nhanh hơn, hư ảnh càng ngày càng chân thực hơn, uy lực mỗi cú đập búa lần sau lại mạnh hơn lần trước, và tất nhiên sóng xung kích dội lại cũng mạnh dần lên, khiến hắn ngã sấp mặt không biết bao nhiêu lần.

Lần thứ chín mươi bảy.

“UỲNH!”

Sau một tiếng nổ vang trời, cả đan điền của hắn run lên bần bật, nội lực bên trong cuồn cuộn thành vòng xoáy như bị ai đó dùng chiếc thìa khổng lồ khuấy lên. Hắn sợ hãi vội nhảy lùi về sau cẩn thận quan sát.

Tầng tầng lớp lớp nội lực chồm lên nhau, dữ dội như đỉnh núi lửa chực chờ phun trào. Từ “miệng núi lửa” ấy phun ra một đạo khí lưu màu đen tuyền, vừa xuất hiện đã lập tức tan biến vào hư vô. Mấy phút sau động tĩnh mới yên ắng trở lại.

“Thành công?”

Mới sau một búa, nhưng hắn cảm nhận được rõ ràng nội lực dường như đậm đặc thêm một phần, tinh thuần thêm một chút. Thứ khí đen kia ắt hẳn là tạp chất đã bị ép ra ngoài.

Hắn vui mừng khôn xiết, sau gần trăm lần đập cũng đã thành công được một lần. Phía trước chỉ còn…chín mươi chín lần nữa!

Quân nhẩm tính, không ngờ vậy mà mất tới mười ngày. Hắn không vội tiếp tục ngay, mà dành nửa ngày còn lại chỉ để phân tích lại trăm lần đập trước. Từ lúc ngưng tụ Đoàn nguyên cự nhân, cho đến lúc vung chuy, tốc độ đập, góc độ, vị trí…Tất cả đều được hắn lập thành một bảng dài với đủ loại thông số và tính toán!



Thời gian lặng lẽ trôi qua, có hai thân ảnh, một người nhỏ bé, thân hình rắn chắc, một người khổng lồ năm mét toàn thân như tạc từ đá hoa cương, trên tay cầm một thanh đại chuy đang không ngững giã xuống từng búa như trời sập.

“Tám mươi ba! Tám mươi tư! Tám mươi lăm…”

Quân đếm từng búa một. Mỗi búa nện xuống lại khiến đan điền chấn động, lực trùng kích tỏa ra ầm ầm vang dội trong không gian thể nội.

Khí thế của hắn giờ đây đã khác xưa. Đôi chân, eo, ngực rồi vai, lan tới hai cánh tay đồng loạt cử động theo một quỹ đạo rất lạ mắt nhưng nhìn kỹ thì dường như đang tuân theo một quy luật nào đó, giúp hắn có thể đập liên tiếp nhiều búa mà không bị gián đoạn.

Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, nếu nguội rồi thì chẳng còn tác dụng gì cả. Đoàn nguyên công có nói rõ, phải liên tiếp đủ một trăm búa mới được xem như thành công. Nếu bị gián đoạn giữa chừng, thì dù mười búa hay chín mươi chín búa cũng sẽ có một kết quả như nhau, đó là làm lại từ đầu.

“Vẫn chưa đủ, ta cần mạnh hơn nữa!”

Hắn hít một hơi sâu, hai tay cầm đại chuy giơ thẳng lên cao, đoạn hét lên một tiếng vang trời. Toàn bộ năng lượng trên thân tụ hết về hai cánh tay. Cây đại chuy rung lên bần bật, điên cuồng hấp thu nguồn năng lượng khổng lồ rồi lập tức bị tách thành hai cây đại chuy giống hệt như lúc ban đầu.

Quân hai tay hai cây búa, lập tức nhảy lên cao, mang hết sức bình sinh giáng xuống từng đòn.

“Chín mươi! Chín mươi mốt! Chín mươi hai!”

Hắn giơ ngang hai cây đại chuy sang hai bên, rồi xoay người như chong chóng, mượn lực phản chấn từ tay bên nay truyền sang bên kia, mỗi búa đập xuống lại tích lực cho búa kế tiếp, càng về sau càng mạnh.

“Một trăm!!!”

Hắn hét lên, cùng lúc cầm hai cây đại chuy đập xuống một búa cuối cùng.

“ẦM! ẦM! ẦM!”

Cả không gian rung chuyển như xảy ra một cơn động đất. Toàn bộ đan điền bùng lên ánh sáng trắng chói mắt, nội lực bên trong như sóng thần gào thét, ầm ầm dữ dội mấy phút sau mới yên ắng trở lại.

Quân đứng nhìn tác phẩm của mình, đan điền ngũ đẳng của hắn vẫn như vậy, nhưng nội lực bên trong đã co nhỏ lại chỉ bằng thể tích của đan điền nguyên thuỷ, màu vàng nhạt trong suốt, đặc sánh và nặng nề.

Nếu để so sánh, hãy xem đan điền của hắn như một hồ nước đầy, nhưng toàn bộ chỗ nước đó giờ đã bị co nhỏ lại, chỉ còn chiếm một phần năm thể tích của cả hồ, bốn phần năm còn lại hoàn toàn trống rỗng.

Linh khí theo kinh mạch nhanh chóng ùa vào đan điền hóa thành nội lực, một giọt hoá hai, hai giọt hoá bốn…chảy tràn như nước lũ, đang dần lấp đầy phần còn lại.

Gần ba tháng chỉ ăn và đập, tiêu tốn hết toàn bộ cống hiến thanh đồng cùng ba vạn viên linh thạch hạ phẩm, Nhất trọng đoàn nguyên đã thành.

Hắn cảm nhận được rõ ràng cơ thể sảng khoái vô cùng, kinh mạch thông suốt, bao nhiêu cặn bã dường như đều bị tống hết ra ngoài. Sức mạnh này so với trước đâu chỉ hơn gấp hai, ba lần!

Hắn liền thu lại Thập phương huyễn trận rồi ra khỏi động phủ. Vừa ra đã thấy có mấy phong thư lượn lờ trước mặt. Của Hoàng Mẫn, của Cảnh Trọng, có cả của và Lâm Tiến, Tiêu Soái… Hắn đọc hết một lượt.

“Không ngờ ngày mai đã lên đường rồi! May mắn đã chuẩn bị từ trước!”

Hắn vội vã đến cảm tạ Lâm Tiến rồi chạy về tư phòng sắp xếp công việc. Những thứ hắn chuẩn bị trước đó cơ hồ đều ổn thoả, đặc biệt là Tiêu Soái đã tìm mua giúp hắn đến mười mấy món đồ phòng ngự. Hắn yên tâm lên đường tiến về Hoàng Bách sơn mạch.

.........