Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 47: Nghé con mới đẻ không sợ cọp!



Sau lưng hắn vang lên tiếng nói, quay lại thì ba người Trường Vũ đã đến gần.

“Ta là Trường Vũ của Trường lạc gia, nay tu luyện đang đến bình cảnh rất cần đại lượng linh khí để tiến giai. Hy vọng hôm nay ngươi có thể nhường lại phòng tu luyện này cho ta!”

“Nhường? Ta cũng đang cần. Nghe Sở giáo quan nói ba bốn hôm nữa sẽ có phòng trống. Ngươi chờ đến ngày tự khắc có thôi!” Quân cười.

“Ta tu luyện phòng này đã quen. Hơn nữa, ta muốn bây giờ!”

Trường Vũ nhấn mạnh, ý tứ rõ ràng.

“Quy củ Học viện đã nói rõ. Huống hồ, tiền đặt đã trả thì không thể lấy lại, ta nghèo hèn giành dụm cả năm mới được mấy ngày. Nếu ngươi thật sự muốn, chi bằng…”

“Ngươi dám ra điều kiện với Vũ đại ca, muốn chết hay sao?”

Quân chưa nói hết câu, thì tên nam tử bên cạnh Trường Vũ đã chửi mắng, áng chừng nếu không phải có Sở Yên ở đây thì y thực sự sẽ lao lên đánh hắn.

Nhưng Trường Vũ đã xoè chiếc quạt ngăn lại, mỉm cười thân thiện.

“Nếu đã vậy, xin mời huynh đệ tu luyện trước. Ta sẽ ở đây chờ ngươi!”

Quân cũng không đôi co nữa, rảo bước lên tầng bốn.

“Vũ đại ca thật sự tha cho hắn sao. Huynh chỉ cần nói một tiếng, tiểu đệ sẽ cho hắn biến mất khỏi Học viện!”

“Ta ngược lại muốn xem hắn có bản lĩnh gì mà dám tranh giành với ta!”

“Đúng đúng, tiểu đệ sẽ ở đây trông chừng không lơi là dù chỉ một giây. Tên khố rách áo ôm ấy cùng lắm ở được một ngày là cùng. Hehe!”

“Hắn ở phòng đấy hai tháng!” Sở Yên bĩu môi nói vọng ra.

“Cái gì? Hai tháng?”

Tên tùy tùng lắp bắp, mặt nghệt ra.

“Trường Vũ đại ca…Thế này…!”

“Hừ. Nói được làm được, ngồi trông chừng cho cẩn thận!”

Trường Vũ lạnh lùng bước đi. Khuôn mặt y chẳng chút cảm xúc nào, nhưng có ai không biết, bên trong y đã có một đốm lửa hận thù hình thành. Cả cái Ngoại viện mấy ngàn người, có thể ngang mặt nói chuyện với y chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vậy mà ở đâu ra xuất hiện một vô danh tiểu tốt dám không nể mặt y.

Nghé con mới đẻ không sợ cọp, vậy thì chỉ có một kết cục dành cho nghé con!



Hai tháng sau, Quân rời khỏi phòng tu luyện bước ra ngoài. Hắn xuống phòng giám sát, vẫn là Sở Yên ở đây trông coi.

“Ồ! Nhìn khí thế trên người, xem ra ngươi tiến bộ không ít nhỉ!”

“Cũng có một chút. Phải rồi, trong lúc ta tu luyện có ai tới hỏi thăm không?” Hắn cười hỏi.

“Ngươi đoán xem! Đám người Trường Vũ kia sẽ không bỏ qua đâu. Mấy tên xuất thân thế gia chỉ quen hiếp người, không chịu được bị người hiếp. Ngươi phải cẩn thận một chút!”

“Đa tạ giáo quan nhắc nhở! Ta đi trước ngày sau lại đến!” Hắn cáo từ quay về phòng.



Trong một căn phòng rộng trang trí sang trọng, Trường Vũ đang nằm dài trên ghế, cô gái Tiểu Yến chỉ khoác hờ một chiếc áo mỏng manh, thấp thoáng thấy làn da trắng hồng ẩn hiện. Nàng ép bộ ngực căng tròn mềm mại dựa vào ngực Trường Vũ, còn y thì vuốt ve đôi vai trần nhẵn bóng của Tiểu Yến, há miệng để cô nàng đút từng trái nho cho vào miệng.

Cả hai cười nói vui vẻ, buông những câu trêu đùa gợi dục. Cuộc sống giàu sang thật thoải mái, có tiền, có gái đẹp, có đồ ăn ngon, có kẻ hầu người hạ. Khi cần thì vung tiền mua ít linh thạch, dược vật nâng cao tu vi, chẳng phải lăn lộn tu luyện.

“Lão đại! Tên A Thiết kia đã ra khỏi Tụ khí đài, hắn đang trên đường…”

Một tên từ đâu chạy vào phòng hét lên, bắt gặp cảnh tượng trước mặt liền sững lại á khẩu.

“Nhìn gì mà nhìn, có tin ta móc mắt ngươi ra không?”

Tiểu Yến tức giận mắng, với tay khoác thêm tấm áo, rồi ra chiếc ghế khác ngồi xuống vắt đôi chân trần trắng nõn lên bàn.

“Mất cả hứng!”

Trường Vũ lười biếng:

“Có chuyện gì?”

“Tên kia đã ra khỏi Tụ khí đài. Tu vi của hắn hình như vẫn chỉ là Võ giả ngũ đẳng!”

“Ra rồi? Hay lắm! Sâu kiến mà dám hỗn xược! Ngươi kiếm mấy người đến chỗ hắn một chuyến, tiện tay có gì tốt thì mang về!”

“Rõ lão đại!”

Tên thủ hạ vâng dạ rồi chạy biến ra ngoài, trước khi đi không quên liếc ánh mắt thèm thuồng nhìn Tiểu Yến một cái.



Hôm nay Quân dậy sớm, hắn muốn tìm mua một ít linh thảo, dậy muộn e không còn đồ tốt. Bấy giờ mới tờ mờ sáng, trên con đường chỉ có vài ba quán nhỏ mở cửa, Quân ghé vào một hàng nước bên đường nghỉ chân. Hắn chậm rãi nhấp chén trà nhạt, nhìn phía xa có năm, sáu người lạ mặt đang tiến lại gần. Bọn họ cười đùa vui vẻ, ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh.

Một người trong số đó, tướng mạo bình thường, nhưng ăn nói lớn hơn cả, điệu bộ có vẻ dường như lão đại, nhìn Quân mỉm cười, tiến lại gần:

“Vị huynh đệ này trông rất quen mắt, hình như là đệ tử trong Học viện Hoàng gia?”

“Đúng vậy. Các vị là?” Quân cười đáp.

“Chúng ta cũng là đệ tử Ngoại viện đây! Có chuyện này muốn nhờ huynh đệ một chút. Chẳng là chúng ta ra ngoài nhưng quên mang theo tiền, không biết huynh đệ có thể nể mặt đồng môn, giúp đỡ chúng ta một chút?” Tên đầu sỏ tươi cười.

“Tất nhiên là được. Nhưng tiểu đệ xuất thân nghèo hèn, trong người chỉ có chút ít, nên khi về Học viện các vị đại ca có thể trả lại cho ta ngay được không?”

“Được chứ! Nào qua đây chúng ta nói chuyện!” Y liền nắm lấy tay Quân kéo sang bàn bên kia.

Nhưng hắn nhanh hơn một bước, đã thu tay lại cho vào trong áo, vờ như lấy tiền, tránh được cái bắt tay.

“Nhưng Học viện mấy ngàn đệ tử, ta biết đi đầu tìm các vị bây giờ? Hay là thế này, các vị có vật gì đáng giá, thì để lại chỗ ta làm tin. Sau khi trả tiền thì ta trả lại đồ. Đảm bảo nguyên vẹn không mất một sợi lông!” Quân đột nhiên suy nghĩ.

“Cái gì! Ngươi dám nghi ngờ bọn ta?” Tên đầu sỏ lập tức trở mặt.

“Ta nào dám! Chỉ là gần đây trộm cắp lừa đảo rất nhiều, chúng ta lại không quen không biết. Ta là muốn chắc chắn mấy vị không phải…”

“Hả? Các anh em, tên tiểu tử này nói chúng ta là đồ lừa đảo! Quân tử không thể chịu nhục! Là ngươi cố tình gây chuyện, đừng trách chúng ta ra tay ác độc!”

Y vừa dứt lời, lập tức cả đám người bọn chúng đã lao về phía Quân.



“Chủ quán! Đây là tiền nước của ta và của bọn chúng. Còn đây là tiền đền cho đồ đạc bị vỡ. Ông cứ cầm cả lấy không cần trả lại!”

Quân tươi cười, dúi một bọc tiền to vào tay ông già chủ quán, bước đi trong con mắt ngỡ ngàng của ông ta. Rồi hắn quay sang phía tên đầu sỏ đang nằm dài dưới đất, lục tung người y lên.

“Chỗ đồ này ta cầm tạm. Ngươi muốn lấy lại thì bảo đại ca của ngươi mang linh thạch đến chuộc về!”

Hắn không mua đồ nữa mà quay về Học viện. Vừa đến khu phòng thì thấy Mạnh Thần đang cùng mấy người bạn luyện quyền dưới sân.

“Hô! A Thiết, ngươi về sớm thế? Thường ngày thấy ngươi đi phải tối mịt mới về kia mà!”

Mạnh Thần nhác thấy bóng hắn đã tò mò hỏi.

Quân không trả lời cụ thể, mà nói:

“Sắp có người đến gây chuyện rồi, các ngươi nên tránh mặt đi.”

“Gây rối? Ngươi mà cũng đi kiếm chuyện? Ta tưởng ngươi an phận thủ thường lắm kia mà?” Mạnh Thần làm ra khuôn mặt ngạc nhiên.

“Ta không kiếm chuyện, là chuyện kiếm ta. Dù gì cũng do ta gây ra, không muốn để các ngươi liên luỵ!” Quân thật lòng trả lời.

“Sợ gì chứ! Ta vốn ghét nhất chuyện bắt nạt người khác. Có ta ở đây để xem ai dám làm gì!”

“Lần này khác. Ta đụng phải là tên Trường Vũ. Nghe nói y ở Học viện có danh khí không nhỏ?”

“Trường Vũ? Khá lắm A Thiết, không đụng thì thôi, một khi đụng là đụng hẳn con chó dữ!” Mạnh Thần cũng có chút đổi sắc.

Bọn hắn còn chưa dứt câu chuyện đã thấy một đoàn người đằng xa đi tới. Dẫn đầu không ai khác chính là Trường Vũ, tay còn đang phe phẩy quạt giấy.

Hơn hai mươi người đứng trước mặt Quân.

“Vũ ca, chính là hắn!” Tên ban sáng mặt quấn băng chỉ thẳng vào Quân.

“Là ngươi đánh thủ hạ của ta?” Trường Vũ cất lời.

“Trường Vũ, ở đây không có ai khác, ngươi không cần phải giả bộ!” Quân đáp.

“Được lắm, thù cũ nợ mới, tính luôn một thể. Nhưng nếu ngươi ngoan ngoãn, có bao nhiêu linh thạch lẫn cống hiến dâng lên đây, rồi quỳ xuống dập đầu tạ lỗi, ta có thể cất nhắc cho ngươi làm thuộc hạ!”

“Hay là ngươi đưa đồ của ngươi cho ta, thì ta sẽ để ngươi về, không cần phải làm thuộc hạ!” Quân cười mỉa mai.

“Ngươi…Muốn chết!” Trường Vũ tím mặt, xua tay cho đám thủ hạ xông tới.

“Các ngươi muốn làm gì!” Đám người Mạnh Thần đột ngột lên tiếng xen vào.

“Mạnh bao đồng, không phải chuyện của ngươi. Cút sang một bên!” Trường Vũ mắng.

“Hừ! Lần trước đám chó má các ngươi cướp cống hiến của mấy huynh đệ ta, ta còn chưa trả thù. Vừa khéo vác xác tới đây. Các huynh đệ, đánh chúng nó!” Mạnh Thần hét lên.

Lập tức hai bên mấy chục người lao vào hỗn chiến. Quân lắc đầu ngao ngán, đúng là tên thích lo chuyện bao đồng. Nhưng Học viện có những người như Mạnh Thần cũng là một điều tốt.

Đoạn hắn cũng lao vào vòng chiến đấu. Hai kẻ xung phong tung chưởng xông tới. Quân đơn giản tung ra hai quyền, lập tức chưởng pháp vỡ vụn, đối thủ thổ huyết bay vọt ra sau. Hắn sau một hồi quần thảo, ngó sang phía Mạnh Thần hét lớn:

“Các ngươi vẫn ổn chứ!”

“Rất ổn! Ngươi tốt nhất là lo cho thân mình đi!”

Tiếng Mạnh Thần từ trong hỗn loạn phát ra, hắn đang một mình đánh với hai tên khác, nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Quân nhìn về phía Trường Vũ, có ba tên võ giả lục đẳng đang đứng cạnh y.

“Ba người các ngươi, ta không muốn ra tay. Ân oán của ta và Trường Vũ, để hắn đứng ra giải quyết!” Quân phủi bụi trên áo nói.

“Hừ, chết đến nơi còn ngoan cố. Các ngươi ai chém hắn đầu tiên ta thưởng ngàn linh thạch!”

Lập tức một tên xông lên, rút ra một thanh mâu đỏ như máu đâm tới. Quân không dám khinh thường liền lùi về sau né tránh. Thanh mâu nhọn hoắt, xoè ra như lưỡi rắn, nhằm chỗ hiểm của hắn tấn công liên tục.

.........