Tạo Hóa Tam Thiên

Chương 48: Đánh chó nhớ ngó mặt chủ!



Học viện nghiêm cấm việc đệ tử chém giết lẫn nhau, vì thế Quân không hạ sát ý, chủ yếu né tránh, sau mười mấy chiêu đã phát hiện ra sơ hở của kẻ địch, dùng một quyền đánh bật đối thủ ra sau.

“Vô dụng! Hai ngươi lên cả đi, giết hắn cho ta! Có ta ở đây, không ai dám làm gì các ngươi!”

Trường Vũ giận dữ. Hai tên còn lại nhìn nhau rồi lập tức xông tới. Một người mang theo đại đao uốn cong như trăng khuyết, một người cầm song kiếm lao lên, khí thế trông có vẻ mạnh lắm.

Nhưng chỉ mới là ba kẻ lục đẳng, chưa chắc đã làm gì được Quân. Hắn vừa né tránh vừa quan sát, sau một hồi thì áp sát rồi tung ra một quyền mạnh mẽ, uy lực còn mạnh hơn lần trước mấy lần.

Quyền kình ào ạt, đánh cho kiếm khí, xà mâu, đao cương vỡ vụn ra từng mảnh. Ba tên lục đẳng ngã vật trên đất, dường như đã mất đi sức chiến đấu. Không những thế, một quyền lần này vẫn còn thừa hậu kình, nhằm thẳng hướng Trường Vũ lao tới. Chỉ thấy một màn khói bụi bốc lên bao phủ chung quanh.

Từ trong màn khói bụi Trường Vũ từ từ bước ra, trong tay hắn cầm một thanh kiếm dài màu vàng đỏ, trên người chẳng rụng một sợi lông.

“Tiểu tử thối! Là ta coi thường ngươi rồi! Hôm nay nếu không đánh cho ngươi tàn phế, thì tên ta sẽ viết ngược!”

Y nổi giận, trường kiếm trong tay hoá thành năm thanh phóng tới.

Khí thế này mạnh mẽ khác hẳn với dáng vẻ ăn chơi bình thường của y, tuyệt đối không thể xem thường. Quân lập tức “mượn” tạm đôi song kiếm của tên vừa rồi, múa ra Thập tự kiếm xông lên đối chiến.

Năm thanh kiếm theo sự điều khiển của Trường Vũ bao vây rất rát, liên tục tấn công dồn dập, biến ảo vô cùng, cứ như một lúc Quân phải đánh với năm người. Nhưng hắn kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, luôn giữ cho mười đường kiếm khí họp lại bay chung quanh, bảo vệ từ chân lên đầu, cương mãnh chống trả, vừa đánh vừa tìm kiếm sơ hở.

Mặc dù đôi song kiếm chỉ là vũ khí, chưa được liệt vào hàng pháp khí, song dưới sự điêu luyện của Quân vẫn kiên cường chống lại thanh kiếm vàng đỏ của Trường Vũ, khiến y nhất thời chưa làm gì được. Nhưng quần thảo hồi lâu, chúng đã lộ ra điểm yếu, dường như sắp không chịu nổi.

Trường Vũ nhìn thấy thời cơ đã đến, liền nhanh chóng biến chiêu, năm thanh kiếm phân biệt ra bốn hướng cùng lúc lao tới. Quân cau mày, chia kiếm khí ra chống đỡ.

“Không ổn! Còn một thanh!”

Hắn lập tức phát giác ra nguy hiểm.

Từ trên không thanh thứ năm đâm thẳng xuống, thế như chẻ tre.

Mắt thấy sắp va chạm, mười tia kiếm khí trong sát na được Quân khu động, quay trở về che chắn cho hắn. Song kiếm trong tay đã đến giới hạn, tuy ngăn được sát chiêu nhưng cũng vỡ vụn ra từng mảnh, văng tứ tung. Ngay giây phút đó, Trường Vũ đã xuất hiện bên cạnh hắn, chém ra một kiếm chí mạng.

“Chết!” Trường Vũ mỉm cười nham hiểm chém xuống.

“COONG!”

Tiếng kim loại vang lên, thanh kiếm như chém phải một khối sắt thép cứng rắn. Trường Vũ giật mình, phát hiện ra cánh tay trái của Quân được bao phủ bởi một lớp cương khí trắng bạc, chặn đứng thanh kiếm sắc. Nhát chém vừa rồi chỉ đủ làm tầng cương khí rạn nứt, không hề thương tổn được gì.

“Sao có thể?” Y tròn mắt kinh ngạc.

Nhưng chưa kịp suy nghĩ thêm thì một cự quyền mang theo lực đạo ngàn cân đã nhằm hướng ngực y lao đến. Trường Vũ chỉ kịp đưa tay trái ra che chắn, chống lại hữu quyền khủng bố của Quân.

Ám kình dồn dập đè ép lên người, đánh y văng ra va vào bức tường phía sau, ầm ầm đổ nát. Trường Vũ lồm cồm bò dậy, ống tay áo bên trái đã hóa thành bụi phấn, lộ ra một lớp giáp tay.

“Thì ra đã có chuẩn bị từ trước!” Quân khinh thường nói.

“Ngươi…Hôm nay ta quyết không tha cho ngươi!” Trường Vũ gào lên.

Hai tay của y bắt quyết, tức thì nội lực tuôn ra như suối, năm thanh kiếm bay vọt về phía y, hợp lại thành một thanh cự kiếm vàng kim, khí tức mãnh liệt. Kiếm này mạnh mẽ khác thường. Y dùng ra chiêu này chính là đã hạ sát ý!

Quân không dám khinh thường, lập tức thu quyền thủ thế. Hai cánh tay dần được phủ một lớp cương khí màu trắng bạc, mỗi lúc một dày thêm. Ngân thương cũng đã sẵn sàng trong túi trữ vật, chỉ chờ thời cơ là rút ra.

Không khí ngưng trọng, nặng nề như sắp vỡ. Đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Dừng tay!”

Kèm theo đó là một cỗ nội lực ào ạt tuôn ra, đánh vỡ cả cự kiếm lẫn cương khí trên tay Quân. Người đến là Sở giáo quan.

“Các ngươi dám vi phạm Nội quy học viện! Còn đánh nữa lập tức trục xuất ra ngoài!” Sở Yên quát lớn.

“Sở giáo quan, là hắn ra tay đánh thuộc hạ của ta trước, lại còn cướp đồ của bọn chúng!”

“Sở giáo quan, oan cho ta quá. Bọn họ vay tiền ta trả tiền ăn, ta sợ không tìm được bọn họ nên mới giữ đồ làm tin. Không ngờ bọn họ vừa ăn cắp vừa la làng, kéo đến đây đòi đánh ta!” Quân oan ức đáp lại.

“Hừ! Có chuyện này không?” Sở Yên nghiêm giọng.

“Việc này…!” Trường Vũ không biết trả lời làm sao.

“Đủ rồi! Việc bên ngoài ta không quản. Nhưng các ngươi dám đánh nhau trong Học viện, tất phải xử lý. A Thiết, Mạnh Thần phạt các ngươi một tháng không được tới Tụ khí đài, ngoài ra phải bồi thường ba ngàn linh thạch hạ phẩm phí chữa trị cho bọn họ!”

“Còn Trường Vũ kéo người đến làm loạn. Phạt ngươi cũng một tháng không được đến Tụ khí đài, năm ngàn linh thạch hạ phẩm bồi thường cùng với sửa chữa hư hại. Nếu ý kiến có thể tới gặp Trương trưởng lão!” Sở Yên lạnh lùng.

Trường Vũ ánh mắt căm phẫn, hết nhìn Sở Yên rồi nhìn Quân, không nói năng gì liền bỏ đi.

“Đa tạ Sở giáo quan ứng cứu! Nếu người không đến kịp, chắc là…” Quân vội cảm ơn Sở Yên.

“Nếu ngươi bị đánh tàn phế thì ta không lo, chứ để Trường Vũ bị thương thì ta gặp phiền phức lớn! Dù sao thì đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!”

Sở Yên liếc xéo hắn một cái. Nàng vốn đã tới từ lâu, nhưng lại muốn nhìn xem mấy kẻ này thực lực ra sao mà dám đụng vào Trường Vũ, cũng không ngờ Quân có thể khiến Trường Vũ ăn thiệt thòi như vậy. Quan trọng là nàng vốn không ưa bọn nhà giàu cậy thế, nên thấy bọn chúng bị đánh trong lòng thoải mái vô cùng.

Sau khi Sở Yên rời đi, đám người Quân và Mạnh Thần nhanh chóng thu dọn trở về chữa thương.

“Mạnh Thần, ngươi cầm lấy. Là bọn chúng tặng đấy!”

Quân ném chỗ đồ lấy được lúc trước cho Mạnh Thần.

“Ý tốt của bọn chúng nhất định phải nhận. Haha!” Mạnh Thần hớn hở.

Còn Quân giờ xem như đã triệt để gây thù chuốc oán với bọn Trường Vũ.



Quả nhiên là Đại hội đấu giá mười năm mới có một lần, người đông không kể xiết, đèn sáng rực cả một góc kinh đô. Lần đại hội này kéo dài trong mười ngày. Phòng cấp Hoàng mỗi ngày đều diễn ra đấu giá, còn phòng cấp Huyền ngày cuối mới mở.

Hắn đi dạo một vòng, xem các loại kỳ trân dị thảo từ khắp nơi đưa về. Có đến một nửa bày bán hắn không biết là thứ gì, nhưng nhìn giá cả treo trên tường thì chắc đều vô cùng quý giá. Nhưng những thứ này bây giờ đều không có nhiều giá trị với hắn, nên không hứng thú cho lắm.

Hắn nhìn ngắm dòng người qua lại đông như trẩy hội, những kẻ tán tu, những người thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt hay các đại môn phái trên lục địa…gần như đều đã tụ tập về đây.

Kim gia Kim Diệp tới, đi cùng ông ta là Kim Lỗi, có cả Thành Thắng đi cùng. Kim Diệp gầy như cây củi khô, áo dài màu cỏ úa, nhưng đôi mắt thì lấp lánh tinh quang. Kim Lỗi mặc trang phục của giới Luyện dược sư, áo choàng dài có đuôi phía sau, hai viền cổ áo thêu hoa văn kim tuyến sang trọng, vai áo thêu bốn vạch dọc màu trắng bạc. Gương mặt tuấn tú cao ngạo, oai vệ bước đi. Thành Thắng trang phục đen xám, đi cạnh Kim Lỗi. Ánh chừng quan hệ của họ thân thiết hơn vẻ bên ngoài.

Ngân Nguyệt thế gia cũng có mặt, gia chủ Ngân Thiên khoác trường bào màu trắng ngọc, thêu hình mặt trăng lấp lánh, vẻ mặt băng lãnh, uy nghi đạo mạo.

Kia có mấy người của Huyết linh tông và Tiêu cục Viễn Sơn đang cười đùa nói chuyện, trông không giống như bộ dạng của các thế lực đang cạnh tranh với nhau.

Đột nhiên, hắn cau mày, nhìn một đám người đi tới. Kia chẳng phải là Trường Vũ? Y to nhỏ với người đàn ông đi cạnh, rồi cả hai cùng tiến lại phía Quân.

Hắn thở dài, tránh đã không được, vậy thì tuỳ cơ ứng biến thôi.

“Vị tiểu hữu này, chắc hẳn gọi tên A Thiết. Nghe Vũ nhi kể lại, hai bên từng học hỏi qua lại với nhau?” Người đàn ông thân mật.

“Thất lễ, ngài chắc hẳn là gia chủ Trường lạc gia Trường Tư Không. Học viện luôn chủ trương cho các đệ tử trau dồi lẫn nhau. Chuyện đó âu đều có lợi cho cả đôi bên!” Quân cười đáp lễ.

“Vũ nhi ở nhà được nuông chiều, không hiểu phép tắc, ngươi đừng để bụng. Thằng bé không có nhiều bạn, nếu có hứng thú mời ngươi đến nhà chơi!” Trường Tư Không cười hiền hậu.

“Đa tạ gia chủ, ta nhất định ta sẽ tới!”

“Phải rồi, ngươi đi có một mình thôi sao? Hay là cùng đi với chúng ta, sẽ bớt được nhiều phiền phức…”

“Ồ! Cả hai người đều ở đây sao?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang lời Trường Tư Không. Là Tiêu Soái tới. Ông ta khẽ chắp tay chào hỏi.

“Tư Không huynh! Thiết thần y! Hai người quen nhau từ bao giờ thế, sao không cho ta biết!” Tiêu Soái vờ hỏi.

“Thần y?” Trường Tư Không nheo mày.

“À! Không giấu gì Tư Không huynh, A Thiết chính là người cứu chữa cho ba tiểu nữ trong nhà, là ân nhân của Tiêu gia ta!”

“Ồ! Trước nghe nói Tiêu gia gặp được một vị thần y trẻ tuổi. Trong lòng ta liền sinh ngưỡng mộ muốn được diện kiến. Không ngờ nay đã được toại nguyện!”

Trường Tư Không mỉm cười tán dương.

“Gia chủ quá khen, chỉ là may mắn đúng người đúng bệnh thôi!” Quân đáp.

“Tư Không huynh! A Thiết với ta có hẹn, chúng ta đi trước nhé!”

“Tất nhiên rồi! Tiêu lão đệ nhớ chăm sóc cậu ấy cho tốt nhé! Thiết tiểu hữu nhất định phải tới nhà chới đấy!”

Lão cười hiền từ, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Quân rồi rời đi.

.........