Quân theo Tiêu Soái rời khỏi chốn thị phi, ghé vào một bàn trà nhỏ ngoài đại sảnh, quan sát dòng người qua lại.
“Không sao chứ?” Tiêu Soái hỏi.
“Vẫn còn chịu được. Nhưng vai ta như muốn vỡ vụn ra rồi đây!”
Quân đưa tay lên xoa xoa vai của mình, nhăn nhó đau đớn. Bàn tay vừa rồi của Trường Tư Không tưởng nhẹ mà nặng cả ngàn cân. Hắn phải cố gắng lắm mới không khuỵu xuống ngay lúc đó.
“Trường Tư Không đã là cao thủ Huyền giai đỉnh phong, tu vi thâm sâu, xem như cả Kinh thành cũng không mấy người nguyện ý so chiêu với lão. Ngươi có thể đứng vững dưới bàn tay của ông ta đã là đáng để tự hào rồi!” Tiêu Soái nói.
“May có Tiêu lão đến kịp giải vây. Chứ chậm chút nữa là ta chết chắc!” Quân cười.
“Nếu không phải Tiêu gia nhiều tiền lắm bạc, quan hệ rộng, thì lão cũng không nhượng bộ như vậy! Lần này xem như chúng ta công khai quan hệ, cũng là muốn cho ngươi chút chỗ dựa, bớt được chút phiền phức nào hay chút ấy!” Tiêu Soái ân cần.
“Vẫn là Tiêu lão suy nghĩ chu toàn. Ta nhất định không phụ tấm lòng của ông!” Quân cảm kích.
“Được rồi. Phòng cấp Hoàng hai tiếng nữa mới mở ra. Ngươi vào mua gì cứ mua, tiền bạc lấy chỗ ta. Đằng kia có mấy món đồ lạ, ngươi có muốn đi xem thử!”
Tiêu Soái đề nghị. Quân không do dự đồng ý ngay. Ông ta dẫn hắn tới mấy hàng quán nhỏ ở phía rìa ngoài khu thứ hai.
“Tiêu lão, chỗ này có gì đặc biệt sao?”
“Những thứ đồ bày bán trong này đều phải được Thương hội kiểm tra, niêm yết giá cả, cấm việc treo đầu dê bán thịt chó. Nhưng có vài kẻ ranh mãnh, lén mang thêm vài thứ vào đây để bán.”
“Vậy sao Thương hội không xử lý?”
“Vì những thứ này ngay cả Thương hội cũng không xác định được là vật gì, có đáng giá hay không. Nhưng rất nhiều người thích chơi trò may rủi, có kẻ đã may mắn mua được bảo vật cao cấp với giá rẻ bèo. Nên xem như cũng là một cách câu kéo. Hơn nữa dù vật nào bán ra thì đều phải trả một phần cho Thương hội. Cho nên việc ai cũng có lợi, chỉ cần không làm quá mức, thì mấy lão già đầu cũng một mắt nhắm một mắt mở!”
Quân hiểu phần nào, dù ở đâu thì quyền lợi tiền bạc vẫn là mục tiêu lớn nhất. Theo hướng dẫn của Tiêu Soái, hắn biết được có mấy chỗ đang bán những thứ đồ như vậy. Hắn cũng tò mò, muốn xem thử vận may của mình tới đâu.
Quả thực hắn đã nhìn thấy mấy thứ đồ trông bình thường đến mức tầm thường. Có khi chỉ là những cành cây, mảnh đá, tấm bản đồ cũ, thậm chí là mảnh xương vụn, hoặc những đồ vật hình thù quái đản. Nếu đến cả giám định viên còn không nhìn ra, thì với bọn hắn đúng là trò chơi may rủi mà.
“Ông chủ, đây là vật gì?”
Quân tò mò, nhìn về một sợi dây chuyền màu vàng kim, kiểu dáng vậy mà có phần giống với ở Trái Đất.
“Đây là bảo bối gia truyền của nhà ta, đã có từ mấy trăm năm trước! Có thể đem lại may mắn, xua đuổi tà khí!” Ông già niềm nở đáp ngay.
“Vậy sao ông lại đem bán?”
“Nhà ta gặp chuyện chẳng lành, cần tiền nên mới đành lòng đem đi bán! Khách quan có tướng phú quý, sau tất thành nghiệp lớn, đeo nó bên cạnh sẽ như diều gặp gió, làm việc gì cũng thuận lợi!”
“Ồ! Nếu nó may mắn như vậy sao gia đình ông lại gặp nạn?”
“Cái này…Ta…” Ông lão ngẩn người, bất giác không biết nói làm sao.
“Tiêu lão, ông thấy sợi dây chuyền này thế nào?” Quân hỏi Tiêu Soái.
“Kiểu dáng không tệ, chất vàng để làm chiếc dây chuyền này cũng rất tốt, hoạ tiết đơn giản nhưng tinh tế. Chỉ là ta không cảm giác được dao động linh khí. Có phải bảo vật không thì không biết, còn nếu chỉ để làm đồ trang sức thì rất có giá trị đấy!”
“Ông chủ, ta mua thứ này!”
“Được được! Ta bán ba trăm năm mươi linh thạch hạ phẩm!” Ông già hào hứng.
“Của ông đây. Nếu có thứ gì tương tự, ta có thể mua thêm!” Quân cười rồi rời đi.
Thành thực mà nói, hắn mua thứ này chẳng phải vì hy vọng tìm được bảo bối. Mà bởi vì vợ hắn vốn thích đeo vàng. Hắn nhìn sợi dây chuyền lại nhớ tới gia đình, không kìm lòng được mà mua cho mình một chiếc.
Quân bất giác sờ tay lên cổ. Bây giờ trên cổ hắn có hai sợi dây chuyền. Một sợi bằng bạc chính là vợ hắn tặng hắn từ khi kết hôn, theo hắn xuyên không đến đây, là kỷ vật duy nhất còn sót lại bên mình, hiện giờ đang móc thêm chiếc nhẫn trữ vật. Còn chiếc dây chuyền vàng, xem như là hắn dành tặng vợ mình đi.
“Có vẻ ngươi có tâm sự?” Tiêu Soái hỏi.
“Nhớ lại vài chuyện trước kia, thấy trong lòng có chút bồi hồi! Tiêu lão đừng cười!” Hắn đáp.
“Không sao. Ai cũng có chuyện riêng. Chúng ta đi thôi. Nhân tiện ta giới thiệu ngươi với mấy người bạn. Quan hệ càng rộng sau này càng dễ nói chuyện.”
…
“Phụ thân! Cứ thế bỏ qua cho hắn hay sao!” Trường Vũ đi bên cạnh cha, tức giận hỏi.
“Hừ! Con nổi nóng với ai đấy? Chỉ một tiểu tử mà không giải quyết được, thật làm ta thất vọng!”
“Lần trước chỉ là con sơ suất khinh thường. Nếu gặp lại nhất định hắn sẽ phải quỳ gồi trước con!” Trường Vũ khẳng định chắc nịch.
“Câu trước đá câu sau! Thực lực của hắn mạnh hơn vẻ ngoài rất nhiều. Sư tử bắt thỏ còn phải dùng hết sức. Bây giờ lại có thêm tên Tiêu Soái làm chỗ dựa. Vì vậy, chuyện này ta không tiện ra mặt, con hãy tự xử lý đi, làm cho sạch sẽ vào. Nếu việc cỏn con này còn không xong thì tư cách tranh giành chức vị Tộc trưởng sẽ không đến lượt con đâu!” Trường Tư Không nhắc nhở.
“Con biết rồi. Nhất định hắn sẽ phải sống dở chết dở!”
“Giờ ta sẽ tới gặp mấy lão già đầu. Con tự vào phòng đấu giá đi!”
“Phụ thân yên tâm, trong Kinh thành còn kẻ nào dám tranh giành với Trường lạc gia chúng ta chứ!”
…
Phòng đấu giá cấp Hoàng rộng rãi, đủ sức chứa cả trăm người. Không gian cũng rất đơn giản gọn gàng không cầu kỳ hoa mĩ. Sân khấu đấu giá chính giữa, được bố trí thấp hơn, còn mấy hàng ghế được sắp xếp cao dần, giống như trong rạp chiếu phim vậy, đảm bảo ai cũng có thể quan sát được chi tiết.
“Quý vị! Thương hội vinh dự khi được đón tiếp các vị tới tham gia Đại hội đấu giá mười năm mới có một lần!”
Một giọng nói trong trẻo cất lên, sân khấu cũng đồng thời sáng rực, rọi bước cho một nữ nhân xinh đẹp, da trắng tóc đen, váy đỏ dài chấm gót. Nàng bước đi yêu kiều lộng lẫy, đôi mắt long lanh biết cười, đường cong quyến rũ mê hoặc.
“Ta là Tiểu Kiều, xin phép được đồng hành cùng mọi người trong buổi đấu giá ngày hôm nay. Sau đây, vật phẩm đầu tiên, Tử viêm thạch!”
Nàng cất giọng nói ngọt ngào hô lớn. Tức thì, từ dưới sân khấu dâng lên một chiếc hộp ngọc tinh xảo, bên trong đựng một viên đá màu tím toả ra khí tức nóng bỏng.
Tử viêm thạch là một loại đá được tìm thấy ở chỗ sâu trong núi lửa. Bên trong ẩn chứa Hoả nguyên lực tinh thuần, có tác dụng rất lớn đối với người luyện Hoả công, hoặc để làm nguyên liệu luyện chế pháp khí Hoả hệ.
“Giá khởi điểm hai mươi linh thạch trung phẩm!”
Sau một thoáng ồn ào, đã có người tham gia:
“Hai mốt linh thạch trung phẩm!”
“Hai mươi hai viên!”
“Hai mươi lăm viên!”
“…”
Hoả nguyên lực là loại tu luyện phổ biến nhất trong cửu nguyên lực, vì vậy rất đông đảo người tham gia đấu giá. Có điều Tử viêm thạch không phải quá mức quý hiếm, cho nên cuối cùng nó đã được bán thành công với mức giá ba mươi hai linh thạch trung phẩm.
“Vật tiếp theo, Xích đồng, nguyên khối một trăm lẻ sáu cân. Giá khởi điểm tám mươi linh thạch trung phẩm!”
Xích đồng là nguyên liệu luyện chế pháp khí tuyệt hảo. Nó tuy là kim loại nhưng lại không có thuộc tính nguyên lực, cho vào bất kỳ loại pháp khí nào cũng được. Chỉ cần dùng một lượng nhỏ, sẽ làm tăng tính bền dẻo đồng thời nâng cao khả năng dẫn dộng linh khí của pháp khí.
Xích đồng thường tìm thấy trong một số loại quặng sâu dưới lòng đất với số lượng chỉ vài cân. Thương hội có thể lấy ra một khối lớn đến thế này đúng là khó tin.
Mua thứ này chắc chắn có lãi, dùng không hết xẻ nhỏ đem bán cũng có cả khối người tranh nhau mua. Vì vậy, giá rất nhanh đã được đẩy lên và chốt với mức hai trăm linh thạch trung phẩm. Kẻ thắng cuộc chính là Trường Vũ.
…
“Vật phẩm thứ sáu, Ngọc linh tham ngàn năm! Giá khởi điểm năm trăm linh thạch trung phẩm!”
Cả đám đông ồn ào, vậy mà lần đấu giá này lại xuất hiện Ngọc linh tham. Đây là kỳ dược hiếm có được tìm thấy ở những dãy núi cao chót vót phía nam lục địa, dược tính ôn hòa, có tác dụng luyện cân tẩy cốt, ích huyết lợi khí. Hơn nữa, có thể cường hoá đan điền, thanh lọc nội lực, rất có lợi khi đột phá bình cảnh, là thứ mà võ giả nào cũng muốn có.
Quân nhìn chằm chằm, thèm khát. Nhưng không phải vì những tác dụng kể trên, mà bởi nó là dược liệu chính để luyện Tẩy độc đan!
…
“Một ngàn linh thạch trung phẩm!” Người đầu tiên lên tiếng chính là Trường Vũ.
“Hả! Ta nghe nhầm sao, một lúc tăng giá gấp đôi?”
“Hắn điên rồi sao?”
Phía dưới ồn ào bán tán.
“Con m* nó!” Quân chửi thề.
Tại sao lại là y chứ? Hắn liếc nhìn mấy thế lực có vẻ không tầm thường trong phòng đấu giá, nhưng chẳng hề thấy ai lên tiếng. Quân cũng không muốn kết thêm thù oán gì với nhà này, nhưng Ngọc linh tham thực sự là bảo vật mà hắn rất cần.
“Một ngàn một trăm linh thạch trung phẩm!” Quân cất tiếng.
“Cái gì? Có kẻ định tranh giành với Trường lạc gia kìa!”
“Chắc hắn chưa nghe đến kết cục của mấy kẻ trước đây rồi!”
“Tên đó nhìn lạ mặt quá, ngươi biết là ai không?”
Đám đông phía dưới ồn ào. Còn Trường Vũ nhìn Quân, nhếch mép cười:
“Một ngàn hai trăm linh thạch!”
“Một ngàn ba trăm!”
“Một ngàn năm trăm!”
“Một ngàn tám…”
Trường Vũ liên tiếp bị Quân chen ngang, tức giận giữa phiên đấu giá không ngại ngùng cất tiếng mắng lớn:
“Tiểu tử, ngươi dám khiêu khích Trường lạc gia?”
.........