Trên sân khấu hiện lên một tấm da thú nhăn nheo với những hình vẽ và hoạ tiết kỳ lạ, vô cùng xưa cũ.
“Là cái gì?” Ai nấy đều xôn xao.
“Đây là bản đồ dẫn đến một bí cảnh. Theo thông tin ghi lại, bí cảnh là của một vị Thiên giai cường giả danh tự Bách Thiên Binh, đã vẫn lạc hàng vạn năm trước. Tàn đồ nói rõ, bí cảnh chứa vô số bảo vật tích góp cả đời của vị cường giả tuyệt thế, đặc biệt có chứa một cuốn kinh thư ghi lại cách luyện chế trăm loại thần binh lợi khí! Chúng ta đã tự ý đặt cho cuốn kinh thư này là Bách thiên binh quyển!”
Phía dưới lập tức ồn ào vô cùng. Gia tài của một Thiên giai cường giả? Thứ này quá mức khiến người ta đỏ mắt rồi.
“Xin hỏi Thương hội, bản đồ này là thật? Tại sao các ngươi lại tự nguyện mang nó ra đấu giá? Nếu bảo Thương hội không có hứng thú khác nào bảo mèo chê mỡ? Chúng ta là muốn nghe mục đích thật sự!” Hứa Khải Lâm cất giọng khàn khàn.
“Hứa tiền bối nói không sai! Chúng ta đã theo lộ trình trên tàn đồ, quả thật đã gặp một nơi khẳng định chính là bí cảnh. Có điều nơi đó có pháp trận phong toả, không thể vào, muốn phá cũng phải có năng lực Thiên giai trở lên!”
Nữ đấu giá viên nói xong, tất cả đều im lặng. Thiên giai! Khắp lục địa này mấy ngàn năm qua chưa từng xuất hiện. Đó là cảnh giới mà trong mơ không phải ai cũng dám nghĩ đến.
“Nhưng trải qua vạn năm phong hoá, pháp trận có cường đại đến đâu cũng dần xuất hiện hao mòn. Chúng ta đã kiểm tra rất kỹ, phát hiện có một vị trí đến ngày chí âm sẽ suy yếu, chỉ cần thực lực Địa giai là có thể phá vỡ để tiến vào trong!”
“Vậy ý của các ngươi, là muốn chúng ta cùng liên thủ tiến vào bí cảnh?” Vương Thiên Khải đáp.
“Thân vương quả nhiên sáng suốt. Bí cảnh là của tất cả mọi người, Thương hội không dám độc chiếm. Nay mang nó ra cho tu sĩ trên lục địa nhìn ngắm, là muốn cùng nhau chung sức, để tất cả đều trở nên cường đại đủ sức tranh giành với các siêu cấp thế lực trên Ngọc diện linh giới!”
“Các ngươi muốn thế nào?”
“Tất nhiên là muốn các vị cùng nhau sát cánh. Ngày chí âm gần nhất chính là ngày nhật thực toàn phần sắp tới. Từ giờ đến lúc ấy, các vị có thể trả tiền để mua một suất cùng chúng ta tiến vào. Mỗi suất một ngàn linh thạch thượng phẩm hoặc bảo vật tương đương. Đã lâu lắm rồi mới có một đại bảo tàng được tìm thấy, hy vọng mọi người cân nhắc thật kỹ!”
Toàn bộ phòng đấu giá im lặng, không ngờ vật phẩm cuối cùng lại là màn giao dịch cho tất cả. Ai nấy đều có những mưu tính của riêng mình, nhưng kể từ giờ phút này trở đi, thế cục ắt hẳn sẽ biến động mạnh mẽ.
…
Quân rời khỏi phòng đấu giá, đi cùng Tiêu Soái.
“Tiêu lão, thế lực của Ngân Nguyệt thế gia như thế nào?”
“Ngân Nguyệt thế gia đa phần giữ thế trung lập, là đối trọng với Kim gia. Hai gia tộc này cùng với Trường lạc gia đứng đầu các thế lực khác trong Triều Quốc.”
“Vậy Ngân Thiên thì sao?”
“Ta không tiếp xúc nhiều, nhưng chắc chắn không phải hạng người mưu mô như Trường Tư Không. Tuy không phải chính nhân quân tử nhưng cũng không đến mức xảo trá nham nhiểm. Nếu không cũng không trở thành cái gai trong mắt Kim Diệp và Trường Tư Không!”
“Vậy xem như có thể nói chuyện được. Ta muốn nhờ ông một chuyện, nếu thành công chúng ta đều có lợi!”
“Haha! Ngươi trở nên khách sáo từ khi nào vậy. Tới nhà ta một chuyến, ta mới mua được mấy thứ đồ tốt, đảm bảo ngươi sẽ thích!”
Hắn theo tới Tiêu gia, đã thấy Tiêu Ngọc chờ sẵn trong phòng khách:
“Thiết đại ca! Lâu rồi mới gặp huynh!”
Giọng nói thật ngọt ngào êm ái. Nếu đem so sánh với quận chúa Vương Tuệ Minh, thì cả dung mạo lẫn khí chất của Tiêu Ngọc đều kém xa. Nhưng nàng lại mang vẻ dịu dàng, đoan trang thục nữ, vừa khéo léo lại vừa nhanh nhẹn, dễ sinh hảo cảm. Chẳng trách nam nhân trong Kinh đô đều muốn lấy nàng về làm vợ.
“Tiêu tiểu thư ngày càng xinh đẹp rồi. Xem ra ta có chút may mắn, không làm phụ mệnh!” Quân cười.
“Thiết đại ca đừng gọi ta là tiểu thư nữa, gọi là Ngọc Nhi đi!” Tiêu Ngọc có phần hờn dỗi.
Quân cũng ngượng ngùng nhất thời không biết nên làm thế nào. May mắn thay Tiêu Soái hứng giọng, không biết là nhà này vô tình hay cố ý nữa.
“Ngọc Nhi, đừng trêu chọc A Thiết nữa. Con vào mang mấy thứ đồ ra đây đi!”
“Dạ, phụ thân!”
Lát sau, Tiêu Ngọc bưng ra mấy chiếc hộp lớn.
“A Thiết, trong hộp này là Hồng lô quả, ta vừa mới mua được. Còn đây là bảo giáp Kim sa, vừa cứng rắn vừa linh hoạt, có thể chịu được công kích của Hoàng giai ngũ đẳng. Đây là mười cân Thanh cang, để luyện chế pháp khí thì vô cùng tốt, cũng đem tặng ngươi luôn!”
“Tiêu lão, những thứ này đều vô cùng quý giá, ta không dám nhận.” Quân vội vàng từ chối.
“Những thứ này để chỗ ta rất uổng phí, ngươi không muốn nhận cũng phải nhận!” Tiêu Soái nài nỉ.
“Việc này…Vậy thì ta mua lại. Chỗ đồ lần trước còn nợ ông, giờ ta có tiền rồi cũ mới tính luôn một thể. Tiêu lão, ông không được từ chối, nếu không ta quyết không nhận!”
Nói xong hắn lấy ra một túi đầy linh thạch dúi vào tay Tiêu Soái rồi thu hai bảo vật vào người.
…
Trong đại điện Hoàng cung, có mấy người đang trò chuyện:
“Hoàng huynh, ý huynh thế nào?”
“Tam đệ! Tới đây sẽ xảy ra vô vàn biến cố. Chinh chiến mấy chục năm, nguyên khí Hoàng Thất còn chưa phục hồi hoàn toàn, nhân dịp này sẽ có kẻ thừa cơ quấy rối. Cứ án binh bất động, theo dõi mấy thế lực kia, đồng thời điều tra lai lịch kẻ áo đen thần bí!”
Người vừa mới nói, chính là Hoàng đế đương nhiệm, Vương Thiên Uy. Hoàng bào ngũ trảo kim long, chỉ tiếng nói thôi cũng toát lên khí thế quân lâm thiên hạ.
“Hoàng huynh, mấy năm nữa mới mở ra bí cảnh. Cho đến lúc đó tin tức ắt lan khắp nơi, đệ sợ mấy lão già đầu gần hết thọ nguyên sẽ ngoi lên làm loạn!”
“Chuyện đó cũng không phải mình chúng ta lo lắng! Trước mắt bồi dưỡng cho tốt mấy tên đệ tử nòng cốt, tương lai còn dựa vào bọn chúng. Phải để cho bốn thế lực kia thấy được vị trí của Hoàng Thất Triều Quốc là không thể lung lay!”
“Tuân lệnh!”
…
“Bách thiên binh quyển! Hứa Khải Lâm, từ giờ ngươi cùng Trương Lâm quản lý việc trong bổn môn. Ta sẽ bế quan một thời gian!”
Một lão già cất tiếng nói khàn khàn, rồi thân ảnh mờ dần biến mất, không ai kịp nhìn rõ gương mặt của lão.
…
“Sư phụ, có cần chuẩn bị gì không ạ!”
Hồng Minh kính cẩn hỏi một vị sư già râu bạc phơ. Chỉ nghe thấy tiếng ông ta thở dài.
“Bí cảnh còn chưa mở, mà trời đã ngả một màu đỏ. Nếu thật sự mở ra, e là một trường gió tanh mưa máu. Hy vọng Phật pháp chở che, cho chúng sinh qua được kiếp nạn này!”
…
“Tông chủ! Chúng ta tuy chủ tu luyện thể không cần dùng nhiều đến pháp khí. Nhưng chung quy lại, nếu để mặc bọn họ lấy được thần binh lợi khí, e rằng vô cùng bất lợi cho Huyết linh tông!” Tống Danh nói.
“Tống đại trưởng lão không sai. Lâu nay chúng ta để cho bọn họ tự tung tự tác quá nhiều rồi, không thể để bọn họ tiếp tục tạo thành uy hiếp đối với bổn tông được!”
“Các ngươi nói đúng, truyền lệnh của ta, toàn tông tăng cường bồi dưỡng nhân tài, đặc biệt những ai có khả năng đột phá Huyền giai! Huyền Sử, đám đệ tử ngươi dẫn vào Đấu trường Hắc Sát tu luyện, kết quả thế nào?”
“Bẩm Tông chủ…”
…
“Bang chủ, công việc tới đây ắt hẳn sẽ vô cùng nhộn nhịp, là cơ hội kiếm bộn tiền của chúng ta!”
Trịnh Đường đứng trước một nam nhân cao lớn, râu hùm hàm én. Xung quanh còn mười mấy người khác nữa.
“Các ngươi tới đây phải tìm mọi cách mở rộng các phân đà dưới trướng, quan hệ càng nhiều càng tốt. Nên nhớ chúng ta không chỉ áp tiêu, mà còn là mạng lưới tin tức mạnh nhất lục địa. Phải tận dụng khả năng thao túng thông tin của mình. Bí cảnh có lợi hại đến đâu, thì cũng chỉ là vật chết, chúng ta mới là người tạo ra vật sống!”
…
Đấu giá hội đã kết thúc hơn một tháng. Bên ngoài dù cho ồn ào thế nào, thì cũng không đến lượt Quân quản, hắn còn đang đau đầu tìm cách giải Tam niên tất tử hoàn. Ba ngày trước độc có biểu hiện bạo phát, làm hắn nửa đêm phải mò tới chỗ Lâm Tiến nhờ ông ta áp chế. May mắn vẫn thành công, nhưng có lẽ không được bao lâu nữa.
Nhưng lần độc phát này đột nhiên cho hắn một vài ý nghĩ. Độc tính của tất tử hoàn lẩn trốn trong đan điền của Quân, cứ như virus trong tế bào của cơ thể vậy. Virus ẩn náu, nhân lên, rồi phá vỡ tế bào, lây lan ra khắp cơ thể. Cũng bởi vì lẽ đó mà muốn tiêu diệt virus đồng nghĩa với việc phải phá huỷ cả tế bào, chính là tự mình giết mình.
Những lần hắn cùng Lâm Tiến hợp lực áp chế độc tính không khác gì việc dùng thuốc để bất hoạt virus, chỉ là tạm thời. Duy có một điểm khác biệt nhỏ, hắn chỉ có một cái đan điền, nếu bị huỷ là hắn cũng đi đời. Vì thế không thể liều mạng được. Hắn cũng không dám dại dột thử những phương pháp của thế giới hiện đại lên cơ thể mình ở thế giới mới này, ai biết có thể xảy ra chuyện gì chứ.
Vì thế hắn nảy ra một ý tưởng táo bạo. Độc chỉ nằm trong đan điền chưa tấn công các cơ quan khác, vậy nếu hắn có thể khiến cho đan điền không thể bị phá huỷ thì sao? Thì đồng nghĩa với việc dù độc vẫn còn cũng chẳng làm gì được hắn.
Và đây, Bất diệt thiên quyết là câu trả lời!
Thực tế kiểm nghiệm, sau khi hắn thành công nhất trọng đoàn nguyên, thời gian độc phát đã bị kéo dài ra một chút. Nếu không hắn đã chết ở Hoàng Bách sơn mạch rồi. Hắn hiện vẫn đang tu nhị trọng, mặc dù chưa thành công nhưng lần áp chế độc vừa rồi có vẻ nhẹ nhàng hơn lần trước.
Hắn suy nghĩ mất một ngày, cẩn thận tính toán, đưa ra mọi phương án. Cuối cùng, vẫn là lấy mục tiêu Bất diệt đan làm đích đến cuối cùng! Vậy thì bế quan tu luyện, tốt nhất đến Tụ khí đài để tránh khỏi bị làm phiền.
.........