Quân ngồi bên trong Thể nội, những ký tự cổ xưa liên tục bay vòng xung quanh. Hắn đã nghiền ngẫm chúng suốt ba ngày ba đêm mà chưa thu được kết quả, hoàn toàn không có ý tưởng gì về việc ngưng khí hoá hàn.
Hắn biết rõ rằng nhiều người khác từng học qua công pháp này trước đó nhưng chưa ai thành công. Hắn cũng không đặt nhiều kỳ vọng bản thân có thể luyện thành, nhưng vẫn muốn thử một lần. Bởi vì hắn mang một tia hy vọng rằng thứ này có thể giúp hắn giữ mạng.
Kiến thức cơ bản, nhiệt độ càng thấp thì vật chất bên trong đó càng chuyển động chậm lại, theo đó quá trình vận động và chuyển hoá cũng chậm theo, đến một lúc nào đó thậm chí có thể ngừng hẳn.
Vì vậy, hắn tin rằng, nếu nội lực chuyển hoá thành hàn khí, không ít thì nhiều có thể áp chế phần nào độc của Tam niên tất tử hoàn, kéo dài thời gian phát tác của nó, giúp hắn có thêm thời gian tìm cách giải.
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Công pháp này thật kỳ lạ, mặc dù hắn đã theo khẩu quyết vận chuyển nội lực theo đúng quỹ đạo của các đường kinh mạch, hoàn thành mười mấy vòng tuần hoàn nội lực, nhưng chung quy lại không hề có tia hàn khí nào được sinh ra.
Rốt cuộc là đã thiếu sót ở đâu? Nội lực hùng hậu thuần khiết, kinh mạch cứng rắn rộng rãi, thân thể tráng kiện mạnh mẽ?
Cuối cùng hắn cũng đành lắc đầu, xem ra không thể phí thêm thời gian ở đây được nữa, đành nghĩ cách khác vậy.
Ngân Xuyên thấy hắn đi ra thì nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Thế nào Thiết tiểu đệ?”
“Công pháp nảy quả thực thâm ảo kỳ diệu, ta không hiểu được. Thật đáng tiếc!”
“Haha! Ngoài Ngân Nguyệt thế gia thì chưa người nào luyện được, ngươi cũng đừng lấy làm buồn!”
“Ta tưởng con người ai ai cũng như nhau, đều có thể luyện tập công pháp của nhau.”
“Tuy giống mà khác. Ví như ngươi và ta, nhìn ngoài đều là nhân loại nhưng rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, bản chất là khác nhau, thân thể khác nhau, ngộ tính khác nhau. Sao có thể nói giống là giống được!”
Quân nghe mấy lời này đột nhiên nghĩ ra điều gì, chỉ cười khổ lắc đầu rồi đi ra phòng khách.
“A Thiết, đây là những dược vật ngươi cần, chúng ta đã chuẩn bị. Nhưng có mấy loại thật sự không thể tìm được!”
Hắn đã dự liệu từ trước, đoán rằng Ngân Xuyên sẽ không thật sự cố gắng, nhưng khi nghe vẫn thấy hụt hẫng một chút. Trong số thiếu còn có cả Ngọc linh tham. Vậy là Tẩy độc đan hiện giờ không thể luyện, cơ may sống sót lại giảm đi một phần.
Ngân Xuyên nhìn sắc mặt của Quân, mỉm cười nhỏ nhẹ.
“Chúng ta sẽ đưa thêm cho ngươi hai ngàn linh thạch trung phẩm. Hơn nữa còn một bí mật liên quan đến Trường Vũ, xem như để bù đắp. Ngươi có muốn nghe không?”
“Xin Ngân thiếu gia chỉ bảo?”
“Trường Vũ từ năm, sáu năm trước đã là Võ giả thất đẳng đỉnh phong. Với tài lực của Trường lạc gia, việc kết đan chỉ là chuyện nhỏ. Bọn họ còn có một bí pháp, giúp cho Nguyên đan khi thành hình có thể mạnh gấp hai, ba lần bình thường. Nhưng cũng vì quá mức tự tin mà Trường Vũ thất bại trong gang tấc, khiến đan điền của hắn bị tổn thương, tu vi giảm sút. Trường Tư Không vất vả khắp nơi mới tìm được dược phương có thể chữa lành. Ngọc linh tham chính là chủ dược của nó!”
Quân nghe xong thầm cười khổ. Không ngờ một gốc Ngọc linh tham lại có thể làm được nhiều thứ như vậy. Hèn gì Trường Vũ sẵn sàng bỏ bất cứ giá nào để mua. Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một người khác, Thành Thắng, người từng ngăn cản Trường Vũ đấu giá.
“Ngân thiếu gia, ta có một điều thắc mắc, không biết có tiện hỏi ra?”
“Ngươi nói xem?”
“Có phải Ngọc linh tham đã rơi vào tay Trường lạc gia hoặc Kim gia, và mối quan hệ giữa hai nhà đó…”
“Đúng vậy! Kim gia đã có được Ngọc linh tham. Hơn nữa trong Triều Quốc này có thể giúp Trường lạc gia luyện đan chỉ có mấy người, mà Kim Diệp là sự lựa chọn sáng suốt nhất!”
Hắn đột nhiên sáng tỏ ra nhiều chuyện.
“Ngân thiếu gia, người nói những điều này với ta có phải còn có ý khác?”
“Haha! Thiết tiểu đệ quả nhiên sáng suốt. Kim gia và Trường lạc gia đối đầu với Ngân Nguyệt thế gia nhiều năm, chỉ chờ thời cơ hành động. Mà ngươi giờ đã lọt vào mắt bọn họ, trước sau cũng sẽ gặp nguy hiểm, chi bằng hợp tác cùng với chúng ta?”
“Hợp tác?”
Quân không ngờ Ngân Xuyên lại đưa ra đề nghị này, bèn ngồi lắng nghe hết câu chuyện rồi xin phép suy nghĩ trước khi đưa ra câu trả lời.
Quân vừa rời khỏi phủ đệ thì Ngân Xuyên đã tới phòng Ngân Thiên.
“Thế nào rồi?”
“Như lời phụ thân nói. Hắn đã thất bại!”
“Đáng tiếc. Còn chuyện kia thì sao?”
“Hắn đúng là rất thông minh. Con tin tưởng hắn sẽ đồng ý thuận theo chúng ta!”
“Càng thông minh càng khó thuần phục. Tốt nhất khi mọi chuyện xong xuôi, thì tiễn hắn đi xa một chút!”
…
Quân trở về phòng rồi nhập định trên giường, nhớ lại Ngưng băng khí, diễn luyện lại một lượt. Hắn cực kỳ tập trung, cẩn thận từng chút một, hy vọng tìm ra sơ hở.
“Đây rồi! Hoá ra là như thế!”
Trải qua mấy lần soi xét kỹ lưỡng, hắn đã phát hiện ra lý do không thể tu thành. Bởi vì pháp quyết này vốn dĩ không thể khiến hắn biến nội lực thành hàn khí, mà thực chất nó là một phương pháp kích phát huyết mạch tiềm tàng trong cơ thể.
Hiểu nôm na rằng, hắn cần phải có sẵn hàn khí trong người, pháp quyết sẽ giúp hắn hoà tan hàn khí vào nội lực, rồi vận chuyển chúng theo những quy luật nhất định, từ đó dần dần nâng cao và tinh luyện hàn khí. Khi đạt đến yêu cầu, sẽ lại tách hàn khí ra và tích trữ tại đan điền giống như nội lực.
Điểm này quả thực rất nhỏ, không chú ý kỹ sẽ không tài nào phát hiện được. Hắn cũng nhờ lời nói không biết vô tình hay cố ý của Ngân Xuyên mà nghĩ đến.
Hèn gì chỉ người của Ngân Nguyệt thế gia mới có thể tu luyện, hoá ra là bởi bọn họ có huyết mạch âm hàn, cơ thể đã ẩn chứa sẵn hàn khí. Hắn cười khổ, vậy là mất toi công sức, thứ này luyện làm sao được?
Thời gian không còn nhiều, hắn đành gác lại chuyện tìm hiểu huyền cơ trong Băng thiên thuật, tập trung tinh thần cho Đại hội diễn võ sắp tới.
…
Hôm nay trời quang mây tạnh, gió thổi từng hồi. Quảng trường ngập tràn tiếng trống đùng đùng như sấm động, cờ xí rực rỡ đủ màu. Ngày hội lớn của Học viện Hoàng gia đã bắt đầu.
Đại hội diễn võ không chỉ là nơi phô diễn tài năng, mà còn là nơi giải quyết mâu thuẫn ân oán cá nhân. Không những thế, còn là cơ hội kiếm chác bộn tiền cho những kẻ nhanh nhạy. Hơn bốn ngàn đệ tử nô nức như trẩy hội, hăm hở tranh tài, gương mặt ai nấy đều hồng hào rạng rỡ.
Quảng trường mấy ngàn mét vuông, làm hoàn toàn bằng đá cứng màu xanh đen. Bao xung quanh là một kênh nhỏ nước trong vắt, có vài con cá màu sắc sặc sỡ uốn lượn bắt mắt. Có tám cây cầu bắc qua kênh dẫn lên quảng trường.
Trong đó có hai cây cầu lớn nhất, chạm khắc tinh xảo nối liền quảng trường với một toà đại điện tráng lệ. Đó là chỗ dành cho Hoàng Thất và nội bộ Học viện.
Hai bên còn lại nối với hai toà lầu khác nhỏ hơn nhưng vẫn sang trọng lộng lẫy, nơi các thế lực khác đến xem. Bốn cây cầu nhỏ còn lại hướng xuống bên dưới, dẫn lối cho đám đệ tử bước lên Quảng trường tranh tài.
Trên tầng cao nhất của toà đại điện, có ba vị mặc hoàng bào đang ngồi nghiêm trang. Quân chỉ nhận ra một người, là thân vương Vương Thiên Khải, từng thấy qua trong Đại hội đấu giá. Tầng dưới có lẽ là các chức vị lớn và cao tầng Học viện, hắn chỉ nhận ra mấy người như Ngoại viện trưởng Thanh Tùng, còn lại thì không. Hai toà lầu kia cũng dần được những thế lực khác lấp đầy chỗ.
Một hồi trống ầm ầm vang lên, theo sau là tiếng nhạc hùng tráng ngân khắp quảng trường. Rồi đến những màn múa hát sôi động, những mỹ nhân lay động lòng người bước ra, khoe những đường cong quyến rũ trong bộ váy áo hoa lệ.
Cuối cùng, mới đến phần chính thức. Từ trên toà đại điện, một ông lão tóc bạc như cước, mắt sáng như sao từ tốn đứng dậy, bước ra sát ra ngoài.
“Quý vị, hân hạnh chào đón tới Đại hội diễn võ của Học viện Hoàng gia! Sau đây, xin mời Ngoại viện trưởng Thanh Tùng phổ biến luật lệ của lần Đại hội này!”
Thanh Tùng mỉm cười bước một bước lăng không đứng giữa quảng trường, cất giọng vang vang.
“Chúng đệ tử Ngoại viện, các ngươi đã thấy lần Đại hội này tổ chức vô cùng hoành tráng, chắc đang tò mò muốn biết có gì đằng sau. Vậy để cho các ngươi thêm quyết tâm phô diễn tài năng, ta sẽ tiết lộ phần thưởng bí mật. Đó chính là ngoài mười vị trí đầu, Hoàng thất sẽ chọn thêm mười người nữa có biểu hiện xuất sắc, thưởng một suất tiến vào Bách Thiên bí cảnh tìm kiếm cơ duyên!”
“Cái gì?”
Lời này vừa nói ra đã khiến toàn bộ những người có mặt vô cùng sửng sốt. Chuyện bí cảnh đã lan khắp nơi, ai ai cũng nghe nói đến. Nhưng để tiến vào không chỉ cần thực lực mà còn cần tài lực, hơn nữa bên trong khẳng định vô vàn hiểm nguy, mạng sống treo mành tóc. Học viện lại dám bỏ cái giá lớn như vậy, để đám đệ tử còn chưa tới Hoàng giai tiến vào, thật khiến người ta giật mình.
Đám đệ tử thì lại vô cùng phấn khích, ồn ào náo động không thôi. Rõ là những kẻ chưa từng trải sự đời! Thanh Tùng thấy cảnh như vậy, chỉ mỉm cười, đưa một tay ra hiệu im lặng, rồi nói tiếp.
“Đây là Hoàng ân vô cùng to lớn, các ngươi phải dốc hết sức mà thể hiện. Cũng vì vậy, mà thể lệ của lần này sẽ có rất nhiều điểm mới lạ, các ngươi nghe cho thật kỹ!”
Lần này sẽ là hỗn chiến, chọn ra mười người thực lực mạnh nhất. Quảng trường thi đấu được chia làm mười đài. Mỗi đài có một người làm chủ đài. Người chủ đài phải đọ sức với người khiêu chiến. Nếu thua phải nhường vị trí chủ đài cho đối thủ. Ai cũng có quyền khiêu chiến nhưng cùng một đối thủ chỉ được tối đa hai lần. Người bị khiêu chiến không được quyền từ chối. Nếu không sẽ bị truất quyền thì đấu và xoá bỏ hết thành tích nếu có.
Sau ba ngày, dựa vào thành tích thủ đài và khiêu chiến mà xếp hạng. Nếu số người vượt qua mười sẽ tiến hành đấu loại trực tiếp để chọn ra mười người cuối cùng.
Thi đấu có thể dùng mọi thủ đoạn, nhưng không được phép nguy hại đến tính mạng đối phương. Đánh văng đối thủ ra ngoài, khiến đối thủ không còn khả năng chống đỡ hoặc khiến họ nhận thua sẽ giành chiến thắng.
Nếu một chủ đài trong vòng một giờ không ai dám khiêu chiến, nghiễm nhiên trở thành một trong mười người đứng đầu, và võ đài đó sẽ bị đóng lại!
Trong quá trình thi đấu nếu có sự việc phát sinh sẽ do Ngoại viện trưởng định đoạt!
Luật lệ lần này quả thực có chút khác lạ. Cho phép dùng mọi thủ đoạn, chiến đấu liên tục không ngừng nghỉ, lại còn đặt mười đài chung một chỗ đánh cùng một lúc?
Không để mọi người chờ đợi lâu, quảng trường dần rung chuyển rồi tách thành mười khu vực bằng nhau, báo hiệu các võ đài đã sẵn sàng cho những trận quyết chiến.
.........