Rất nhanh đã có một người phi lên võ đài. Y gọi Vũ Long, Võ giả lục đẳng. Lần lượt chín võ đài kia cũng được lấp đầy, tổng cộng bảy nam ba nữ. Thấp nhất cũng Võ giả lục đẳng, đều là những cái tên nổi bật ở Ngoại viện.
Nhưng Quân lại không hề thấy bóng dáng của Trường Vũ, Thành Thắng hay Ngân Ngọc… Có lẽ bản thân bọn họ đã đủ tài lực, không muốn tham gia cuộc thi đấu này? Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, xem đánh nhau vẫn thích hơn!
Chỉ một khắc sau, đã có mười kẻ khiêu chiến lao lên tấn công. Quảng trường bỗng chốc trở nên cực kỳ hỗn loạn, tên bay đạn lạc, đao kiếm bủa giăng.
Buồn cười nhất là chủ đài số sáu, khi chuẩn bị ra đòn kết thúc đối thủ thì bị một tia kiếm khí từ võ đài số bốn bay sang đánh trúng, khiến nàng ta thụ thương thổ huyết. Kết quả rớt đài mà bại, ánh mắt hằn học không thôi.
Cả những võ đài khác cũng đều như vậy, lo đối thủ thì ít mà lo xung quanh thì nhiều. Thành ra ai cũng chiến đấu kiểu múa may quay cuồng, hết nhìn bên này lại ngó bên kia, trông rõ buồn cười.
…
“Không biết ai nghĩ ra kiểu thi đấu này, thật là quái gở hết sức!”
Một người ngồi trên toà đại điện, nhìn ngó tràng cảnh bên dưới, không kìm được mà thốt lên.
“Còn ai khác ngoài lão Viện trưởng nữa! Nhưng cũng không thể không nói, kiểu loạn chiến này là gần giống với thực chiến nhất. Vừa phải chiến đấu liên tục, vừa phải canh chừng xung quanh kẻo trúng đạn lạc, không cẩn thận là bại trong gang tấc!”
“Đúng là như vậy, nhưng nhìn đám đệ tử bên dưới rõ là chưa trải sinh tử, hầu như đều dựa vào bản năng, thiếu đi cái mắt quan sát và tư duy chiến đấu! Ồ, người nhìn võ đài số ba kìa…”
“Hắn gọi là Quan Sơn, con cháu nhà Quan gia, sở trường đại đao, chủ tu Kim nguyên lực!”
“Thân thủ không tệ, đao pháp rất được! Còn số bảy kia thì sao?”
“…”
Khắp quảng trường và ba toà lầu không ngừng có những tiếng nhận xét, bàn tán sôi nổi.
…
Ngày thứ nhất trôi qua, mười võ đài đổi chủ đã mấy lần, kẻ lâu nhất cũng chỉ trụ được tám trận rồi phải rút xuống nghỉ ngơi. Đánh kiểu tiêu hao này thực sự vô cùng mệt mỏi, yêu cầu cực kỳ hà khắc về cả nội lực lẫn sức bền thân thể.
Sang đến ngày thứ hai, mọi người đã dần quen với kiểu chiến đấu này, nên tình hình ổn định hơn hẳn, hầu như rất ít tên bay đạn lạc. Đa số đều tập trung khống chế đấu pháp nhằm trúng đối thủ của mình.
Còn trên các võ đài, vẫn có vài gương mặt cũ. Quan Sơn đang thủ đài số ba, còn Vũ Long từ võ đài số một, sau ba lần thất bại đã chuyển qua khiêu chiến chủ đài số bốn. Ngoài ra nữ nhân chủ đài số chín cũng có vẻ nổi bật.
Nàng ta nước da màu đồng khoẻ mạnh, tóc ngắn cá tính, đồng phục Học viện trên người cũng không che đậy hết được thân hình cân đối gọn gàng. Một đôi đoản đao trên tay chiến đấu vô cùng linh hoạt.
Những con ngựa ô đang dần dần xuất hiện phô diễn tài năng. Quân vẫn cẩn thận quan sát tình hình, chờ đợi thời điểm để lên sàn. Hắn tin rằng với bản lĩnh của mình hẳn là đủ để vào tốp mười nên không cần phải vội. Hơn nữa, hắn còn đang quan tâm đến một trận đấu khác.
Võ đài số năm, chủ đài sử dụng một thanh trường côn, còn kẻ khiêu chiến chính là Mạnh Thần. Hai người đều là Võ giả thất đẳng, chiến đấu vô cùng căng thẳng.
Cây côn của tên chủ đài, cứng rắn mạnh mẽ mà uyển chuyển linh hoạt, liên tục vung lên đập về phía Mạnh Thần.
Mạnh Thần cũng không chịu lép vế. Chưởng pháp hắn dùng có tên Cửu miên chưởng, chưởng sau nối liền chưởng trước, có thể dồn đến chín lần, lực công kích rất mạnh.
“Ngươi đừng phí sức nữa, nhận thua đi!”
Mạnh Thần hét lên đầy phấn khích.
“Đừng hòng! Cút xuống!”
Trường côn vung lên, chưởng pháp đánh xuống ầm ầm rung chuyển võ đài. Cả hai đều bị đánh bay ra ngoài, nhưng Mạnh Thần nhanh trí, kịp dùng một chưởng đánh ngược ra phía sau nên vẫn trụ vững.
Quân nhăn trán. Cái tên này, chỉ mới trận đầu chiếm đài, đánh đến mức như vậy thì trận sau làm sao còn sức mà đánh. Đại hội diễn võ lần này, rõ ràng không chỉ chú trọng về sức lực, mà còn là đầu óc mưu mô, toan tính thiệt hơn!
Bởi một điều hiển nhiên rằng, sẽ chẳng có ai để cho hắn ở trên đài một giờ đồng hồ mà không khiêu chiến. Càng về sau càng tiêu hao nhiều, thì chỉ có càng đông người lao lên chứ không có chuyện để yên cho hắn thắng.
Cho nên thắng hay bại một vài trận không quan trọng, cái chính là phải tính toán để thắng cả Đại hội!
Quả nhiên đến trận thứ năm, Mạnh Thần phải đối mặt với một gã có tiếng xấu không nhỏ trong Học viện. Trần Thao! Mặt Quân càng khó coi hơn trước, kẻ này rất thân thiết với Trường Vũ, thường hay đi cùng với y.
Trần Thao vừa lên đài đã lập tức lao tới tấn công. Hai trảo của y sắc bén vô cùng, liên tục đẩy lùi Mạnh Thần lại. Nhưng Mạnh Thần dù đuối sức vẫn cực kỳ kiên trì, quyết không từ bỏ. Chưởng pháp dồn dập như sóng triều không dứt, đối chiến với ngũ trảo sắc lạnh như kim thiết. Cho đến ngoài hai mươi chiêu thì bị đánh rơi xuống đài mà thất bại.
Quân thấy thế vội chạy tới đỡ hắn lùi ra xa nghỉ ngơi.
“Ngươi uống đi, cảm thấy thế nào?” Quân đưa cho Mạnh Thần một viên đan trị thương.
“Không sao, tĩnh dưỡng một lát là khoẻ lại thôi!”
“Trước sau gì cũng bại, cố quá làm gì. Thà ngươi xuống đài sớm nghỉ ngơi chẳng phải tốt hơn sao?”
“Dù như thế thì ta cũng khó lòng lọt tốp mười, chi bằng dồn sức một phen có khi sẽ có cơ hội!”
“Ý ngươi là sao?”
“Ta không có chỗ dựa, phải nỗ lực hết sức mới mong được chú ý tới! A Thiết, ta biết ngươi rất lợi hại, cũng biết ngươi vốn khiêm tốn. Nhưng có thực lực mà ẩn giấu thì khác nào vô dụng? Hơn nữa ngươi còn là trưởng lão của Mạnh bang, phải dạy cho bọn chúng một bài học, để bọn chúng biết chúng ta không dễ đụng vào!”
Mạnh Thần nói, nhíu mày nhìn về phía Trần Thao.
“Được rồi, được rồi! Ngươi cứ nghỉ ngơi đi! Ta tự có tính toán!” Hắn cười.
Từ trên võ đài số năm, Trần Thao cũng đã nhìn thấy Quân, y cười khinh bỉ, hét lớn:
“Ta muốn khiêu chiến với A Thiết, ngươi mau lên đây!”
Cái quái gì vậy, tên điên này! Quân chửi thề trong bụng. Trước giờ chỉ thấy ở người ở dưới khiêu chiến chủ đài, chưa thấy ngược lại. Y rõ là cố ý nhắm vào hắn.
Hắn định ngày cuối mới tranh đấu, không ngờ gặp phải tên điên này. Đành phải chấp nhận nếu không thì bị loại mất.
“Con m* nó!”
Quân bực tức bước lên võ đài. Trần Thao nhìn hắn mỉa mai.
“Nghe nói ngươi rất lợi hại, ta lại muốn xem kẻ dám đối đầu với Vũ ca có mấy phân lượng!”
“Nói nhiều!” Quân hừ một tiếng, vẫn bất động quan sát.
Hắn rất ghét những con chó bám đuôi, cậy có chủ mà sủa nhăng cuội.
“Haha! Vũ ca đã dặn, phải cho ngươi quỳ gối van xin. Nhưng ta lại muốn ngươi phải bò bằng bốn chân!”
Trần Thao vừa dứt lời, hữu trảo đã lập tức đến trước mặt Quân. Hắn nghiêng người né tránh gọn gàng, rồi vung tay phải đấm ra một quyền. Trần Thao cũng nhanh nhẹn dùng tả trảo chộp lấy cổ tay Quân kéo sát lại, rồi đưa hữu trảo từ dưới lên nhắm vào yết hầu của hắn, định một chiêu kết liễu, nhưng giữa đường đã bị Quân túm chặt lấy cổ tay giữ lại.
Hai bên vào thế giằng co, mỗi người đều nắm được cổ tay của đối phương, dứt khoát không chịu buông. Trần Thao thấy không ổn, liền vận sức nhảy lùi ra phía sau kéo Quân về trước. Hắn lập tức dùng một chân đạp mạnh xuống sàn giữ lại, Trần Thao mất đà suýt nữa ngã, nhưng rất nhanh biến chiêu, mượn lực từ bốn cánh tay đang giữ chặt của nhau, từ trên không xoay người tung một cước vào giữa ngực Quân.
Cả hắn và Trần Thao đều đồng thời buông tay. Quân lùi lại một bước, phủi đi vết bụi trên ngực áo.
“Tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ như vậy!” Trần Thao khinh thường.
Đoạn thân ảnh y phiêu động, lượn nhanh không tiếng động đến sát người Quân, thế như chim ưng vồ mồi cực kỳ hung hãn.
“Ồ! Là Ưng hình trảo!”
“Nhưng trảo của hắn xem chừng mới luyện được bề nổi, chưa ra được khí thế của mãnh ưng vồ mồi!” Một người khác bình luận.
“Để đối phó với một Võ giả ngũ đẳng là quá đủ rồi…”
Từ trên hai toà lầu, có vài người đang xem trận chiến của Quân và Trần Thao. Có khen có chê, nhưng đa phần đều cho rằng kết cục đã định.
“Chết đi!”
Trần Thao gầm gừ, phát hiện sơ hở của Quân liền vọt ra sau lưng, tung ra một trảo nhằm chí tử vào gáy hắn.
“Hụt???”
Trảo vả vào trong không khí. Trần Thao giật mình, Quân đã biến mất.
“Ngươi nói ai chết???”
“RẦM!”
Trần Thao nằm bẹp xuống sàn đấu run rẩy. Một quyền này của Quân đánh lên như thể ai đó mang một ngàn cân sắt thép đập thẳng vào người y.
Trần Thao đau đớn bò dậy, nhổ ra một bãi máu.
“Con m* nó! Lão tử liều mạng với ngươi!”
Đoạn y giơ cao hai thủ trảo, sau lưng mơ hồ hiện lên như ảnh giao long oai vệ.
“Giao hình trảo!”
Nhiều người nhận ra không khỏi bất ngờ, trảo này rất lợi hại, có thể đánh thương tu sĩ Hoàng giai.
“Ngươi muốn ta đi bằng bốn chân, vậy ta cho ngươi toại nguyện!”
Quân không nhanh không chậm, co năm ngón tay phải thành hình thủ trảo giống y đúc của Trần Thao. Y nhìn thấy động tác của hắn thì tức nổ đom đóm mắt, gào lên giận dữ, vung trảo lao tới, bổ từ trên trời xuống, tựa như giao long vung móng.
Quân lập tức dùng trảo của mình đánh ngược lên, tóm lấy trảo của Trần Thao, chặn đứng khí thế của y. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, ghì mạnh như muốn bóp nát bàn tay đối phương.
“Đây là trảo pháp gì vậy? Ta chưa thấy bao giờ?” Mấy người quan chiến thì thào to nhỏ.
“Trảo pháp gì, là hắn bắt chước điệu bộ của Trần Thao mà thôi!”
“Quá khoa trương rồi!”
Quân cau mày vận sức, huyết khí càng lúc càng sôi trào, cánh tay phải nổi gân ngang dọc. Mà phía bên kia Trần Thao cũng mặt đỏ tía tai, có thể nhìn rõ từng luồng nội lực đang không ngừng tụ về năm ngón tay.
“Phá cho ta!”
Quân hét lớn, bàn tay vận sức bóp mạnh, trảo của Trần Thao lập tức vỡ vụn. Kình lực dư thừa đánh cho xương cốt tay phải của y gãy thành mấy đoạn. Trần Thao đau đớn, quỳ xuống gào khóc. Cánh tay này nếu không chữa trị kịp thời, e là sẽ tàn phế.
Một màn này khiến ai cũng bất ngờ, lại có kẻ dám lấy sức mình phá đi Đấu pháp Hoàng giai!
.........