“Trương trưởng lão, thứ này thế nào?” Hắn giơ ra một quyển trục.
“Lưu tinh quyền? Đúng là rất phù hợp với ngươi. Nhưng ta thấy quyền pháp hiện tại của ngươi đã rất mạnh, nên luyện đấu pháp khác bổ trợ thì hơn!” Trương Liêm nói.
“Ây da! Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói đến tu luyện cực hạn. Chỉ tu duy nhất một thứ? Ngươi cứ lấy nó đi, đảm bảo luyện xong Hoàng giai thấy ngươi cũng phải chạy mất dép!”
Lão Miêu đột ngột từ đâu lên tiếng.
“Ông vào đây làm gì?” Trương Liêm trợn mắt.
“Làm sao? Ta trông giữ Tàng thư các, muốn đến chỗ nào thì đến, vào đâu thì vào, ông ý kiến gì?”
Rồi lão nói tiếp.
“A Thiết, ta thấy bộ Lưu tinh quyền rất phù hợp với ngươi!”
“Hàm hồ, đừng nghe lão xúi bậy! Võ giả không nói, nhưng khi ngươi lên Hoàng giai thì cần chú trọng nội lực. Hoặc giả như gặp phải cao thủ chân chính dùng pháp khí từ xa, ngươi sẽ thành cái bia ngắm cho bọn chúng đánh! Chọn thứ khác thì hơn!”
Quân gật gù, chọn thêm hai bộ pháp quyết nữa hỏi ý kiến. Kết cục một người khen hay, một người chê dở cãi nhau ỏm tỏi. Hắn bắt đầu thấy có chút đau đầu. Hai người này, một nghiêm khắc quy củ, một tự do không có luật lệ, gặp nhau mà không to tiếng mới lạ.
“Vậy bộ kiếm pháp này thì sao? Ta thấy ghi có thể ngự kiếm này!”
Quân cầm lên một cuốn trục.
“Ta còn chưa từng thấy ngươi dùng kiếm bao giờ! Nhưng ngươi khí lực rất lớn, sức bằng mười người cộng lại, nên chọn vũ khí hạng nặng, sức phá hoại lớn. Tỉ như đại chuy, đại đao…sẽ tốt hơn là dùng kiếm!” Trương Liêm nói
“Cái này không hẳn. Kiếm cũng có cự kiếm, trọng kiếm. Vừa sắc bén mà vẫn vô cùng mạnh mẽ khí thế!” Lão Miêu đứng ngoài nói xen ngang.
“Ông! Lão gàn dở chết tiệt! Ông muốn gì!”
Trương Liêm nghiêm giọng.
“Sao? Học viện quy định không cho ta nói hả? Thế thì ông ý kiến cái gì?”
Lão Miêu đắc chí phe phẩy cây quạt nát. Quân nhìn cảnh này chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Từ đâu đến giờ hắn cầm cái gì lên cũng đều bị hai người này một khuyên chọn, một xui bỏ, mà ai cũng có lý cả. Nhất thời không biết làm sao, đành hoà giải.
“Hai vị chớ nóng giận! Chẳng phải đều là vì ta nên mới tới đây sao?”
Lão Miêu hứng giọng.
“A Thiết, không phải ta gây khó dễ cho ngươi. Mà tại cái lão này này, suốt ngày chỉ có quy củ với quy tắc, khuôn khổ với khuôn phép. Tu luyện cần phải mở rộng đầu óc, mở rộng bản thân mình ra mới có thể đạt được thành tựu. Cứ bó hẹp trong suy nghĩ thông thường thì cả đời chẳng tiến bộ nổi đâu!”
“Hừ! Nhìn bộ dáng ăn mày là biết thành tựu của ông lớn cỡ nào rồi. Cây phải có gốc rễ, người phải có nền tảng. Bao nhiều kiến thức được đúc kết vạn năm, truyền thừa nghìn đời cốt là để xây dững nền tảng vững chắc, làm căn cơ tu luyện. Đâu phải thứ tùy tiện như ông thích nói gì thì nói!”
Quân giờ thì chịu hẳn, lắc đầu ngao ngán. Thôi mặc kệ hai lão chửi nhau, hắn sẽ tìm một cuốn mà tự thấy bản thân mình thích hợp.
“Đây là…”
“Lăng vân bộ pháp?”
Cả Trương Liêm lẫn lão Miêu khi thấy quyển trục trên tay Quân thì đồng thanh.
“Có chuyện gì sao?” Quân tò mò.
“Thứ này đúng là rất tốt, không chỉ ngươi mà gần như ai vào đây cũng đều muốn mang nó về. Nhưng khá là khó luyện, ở Ngoại viện trước giờ chỉ vài người có thành tựu.” Trương Liêm nói.
“Lão Miêu, ý ông thì sao?” Quân bắt đầu có ý cười.
“Nghe nói bộ pháp này luyện thành trong thời gian ngắn có thể cưỡi sóng đạp gió, ngự không phi hành. Ta thấy ngươi thử cũng được!”
Lão có vẻ không được đắc ý cho lắm.
“Haha! Nếu cả hai vị đều không chê thì chắc chắn là đồ tốt!”
Hắn vui vẻ cất quyển trục đi rồi cất bước trở về. Thứ này vừa khéo cũng đúng ý hắn.
“Ông nói xem tiểu tử đó có luyện thành không? Lăng vân bộ pháp nếu không phải vi khó luyện thì nó đã nằm trong Tàng kinh các của Nội viện rồi cũng nên!” Trương Liêm nói.
“Ông dạy bảo hắn cho tốt, kẻo sau này chết già lại trách không có nổi một đệ tử!”
Lão Miêu đáp lại, chẳng liên quan.
Trương Liêm gật gù đồng tình, bỗng nhận ra gì đó, trợn ngược mắt.
“Lão gàn rỡ chết tiệt! Dám nguyền rủa ta, hôm nay nhất định phải cho ông một trận…Đứng lại!”
“Ây dô! Trương trưởng lão hằng ngày uy nghiêm đạo mạo sao giờ lại biến thành bộ dạng này!”
Lão Miêu nhanh chân chạy từ khi nào, còn vang lại tiếng châm chọc.
Cả hai đuổi nhau náo loạn cả ba tầng lầu, chẳng thèm để ý đến lũ đệ tử phía dưới đang ngơ ngác nhìn nhau không hiểu chuyện gì.
…
Lăng vân bộ pháp cần luyện ở nơi thoáng đãng, vì vậy hắn tạm thời chưa đụng tới, mà tập trung toàn bộ tinh lực cho Bất diệt thiên quyết nhị trọng đoàn nguyên. Hắn đã đập được bốn mươi sáu lần. Chỉ cần rèn thêm năm mươi bốn lần nữa sẽ thành công. Sớm thành ngày nào thì nỗi đau của độc đan sẽ vơi đi ngày đó, cho hắn cơ hội tìm cách hoá giải.
Một tháng trong tụ khí đài tầng năm, linh khí gấp tám lần bình thường, trừ đi hiệu suất hấp nạp, thì có thể tương đương với sáu tháng bên ngoài. Hắn dùng số lượng linh thạch dồi dào của mình, đổi lấy cơ man đan dược lẫn linh thảo, sẵn sàng bế quan dài ngày.
Hắn tới Dưỡng cốt đàm, muốn tẩm bổ thân thể của mình trước khi bước vào tu luyện. Trần Dần thấy hắn thái độ đã khác, ngược lại có chút ân cần. Có vài người, tiếng là giáo quan, nhưng tâm tư để cả vào việc nịnh nọt, mượn quan hệ kiếm lợi cho mình.
Ở đâu cũng thế cả, Quân ngược lại chẳng thèm quan tâm. Dù gì bây giờ vị thế của hắn đã khác. Hơn nữa chỉ cần không làm trái quy tắc Học viện, thì nhất định Trương Liêm sẽ ra mặt bảo vệ hắn. Mà Ngoại viện chẳng có ai thích va chạm với ông ta cả.
Hắn cầm lấy một thứ quả màu đỏ như máu, được gọi là Xích vũ quả, và thứ dây leo khác gọi Lan dạ đằng. Đây đều là hai thứ linh dược giúp bồi bổ thân thể. Hắn dùng thêm một viên Bổ huyết đan và một viên Kích cốt đan. Người thường dùng hai trong bốn thứ trên một lúc coi chừng bạo thể mà chết. Nhưng hắn mạnh mẽ phi thường, lại ở trong Dưỡng cốt đàm, ngược lại thấy số linh vật ấy còn hơi ít.
Sau chỉ một ngày thật sự đã luyện hoá hoàn toàn dược lực của chúng, thân thể hắn dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả, thứ giơ tay nhấc chân đã thấy khí lực tuôn trào, vô cùng thoải mái.
Hết năm ngày bồi bổ, hắn đã ở vào trạng thái tốt nhất, có thể yên tâm bế quan tu luyện được rồi!
…
“Hắn bế quan bao lâu rồi?”
“Bốn tháng! Sau khi ở một tháng trên tầng năm, thì hắn lập tức xuống tầng bốn ở đó đến giờ! Nếu như so tốc độ tu luyện bên ngoài thì cũng phải hơn một năm rồi!”
“Trương Liêm, ta luôn cảm thấy hắn khác người. Ngươi thấy sao?”
“Ngoại viện trưởng, nói về thiên phú thì ta không dám chắc. Nhưng so về tâm tính thì ít người bằng được hắn!”
“Đáng tiếc! Đi thăm dò Bách thiên bí cảnh nguy hiểm muôn phần, tu vi như vậy chẳng khác nào đi vào chỗ chết!”
“Con đường cường giả nào có dễ dàng, biết đâu hắn tìm được kỳ ngộ, một bước trở mình cũng nên!”
…
Quân đang ở trong giai đoạn then chốt. Hắn đã luyện được chín mươi lăm búa. Chỉ cần năm búa nữa thôi là nhị trọng đoàn nguyên đại thành. Giờ đây, đan điền của hắn đang sục sôi như miệng núi lửa, nội lực nóng bỏng chực chờ tuôn trào, tàn phá xung quanh.
Trên tay hắn cầm một viên đan dược màu đen tuyền, gọi Tụ khí tán, có tác dụng tụ khí tích lực. Đây là viên cuối cùng, hắn không do dự nuốt vào. Lập tức một cỗ lực lượng điên cuồng lao tới, linh khí như bị cái động không đáy cuốn lấy, ào ạt đổ vào đan điền.
Đoàn nguyên cự nhân giờ chỉ cao có bốn mét, còn nhỏ hơn lần trước, nhưng vô cùng chân thực, sinh động tưởng như người thật. Trên người cự nhân toả ra ánh sáng trắng đục mờ ảo, cảnh tay rắn chắc vác cây đại chuy khảm những hoa văn kỳ lạ.
“Chín mươi sáu!”
“Ầm! Ầm!”
Lực phản chấn khiến cự nhân lùi lại mấy bước, nhưng trên tay cây búa khổng lồ vẫn lăm lăm không chịu rời.
“Rèn sắt phải rèn khi còn nóng. Nhất định trong lần này phải xong. Nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ bể hết!”
“Chín mươi bảy! Chín mươi tám! Chín mươi chín!”
“Một trăm!”
Một màn sáng loá mắt bùng nổ lan toả khắp thể nội, bao trùm toàn bộ cả Quân lẫn cự nhân vào bên trong.
…
“Chuyện gì vậy? Linh khí sao lại hỗn loạn thế?”
Mấy đệ tử đang tu luyện ở tầng dưới vội vã chạy ra ngoài. Mà Liễu Đài Hoa cũng đã phát giác, lập tức lao vút ra cưỡi trường kiếm bay lên, phóng ra nội lực ổn định trận pháp.
“Toà pháp trận chết tiệt, lâu lâu lại sinh chuyện!” Liễu Đài Hoa bực bội.
Rồi lão nói lớn xuống bên dưới:
“Chúng đệ tử không cần hoảng loạn, Tụ khí đài không hề có việc gì, chỉ là dao động linh khí trong lúc tu luyện mà thôi!”
Đám đông phía dưới thở phào nhẹ nhõm rồi ai nấy lại dắt tay nhau trở vào, nhưng Quân thì khác. Hắn không ngờ động tĩnh khi thành công Nhị trọng đoàn nguyên lại có thể lớn đến như vậy, khí tức đột ngột tràn ra khiến hắn không kịp khống chế, suýt nữa thì bị phát hiện. Lần sau nhất định phải tìm nơi kín đáo để đột phá tam trọng.
Hắn ở lại trong Tụ khí đài thêm ba ngày, sơ bộ ổn định căn cơ rồi mới xuất quan.
“Ây dô! Chẳng phải ngươi tu luyện gần nửa năm rồi hay sao? Ta tưởng thế nào, hoá ra tốn kém từng ấy mà vẫn giậm chân tại chỗ. Xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Liễu Đài Hoa thấy hắn xuống thì không quên hỏi thăm lẫn đá đểu.
“Liễu giáo quan chê cười rồi! Ta tự biết thiên phú thấp kém, ngoài nỗ lực ra thì không biết làm gì! Hy vọng giáo quan không như ta, sớm ngày đột phá để có thể lấy được tư cách tranh giành vị trí trưởng lão!”
Quân mỉm cười đáp trả rồi rảo bước đi nhanh, để lại khuôn mặt Liễu Đài Hoa đỏ bừng như xôi gấc.
.........