Phía tây Kinh đô có một khu rừng nhỏ, tuy không rộng lớn như khu rừng trên núi Thanh Ngưu khi xưa nhưng cũng có nhiều chỗ chưa ai đặt chân đến. Hắn cùng với Trương Liêm tìm được một vách đá ở sâu trong núi, nhìn có vẻ vắng vẻ. Chỗ này khá rộng và cao, rất phù hợp để tu luyện Lăng vân bộ pháp.
Lăng vân như tên gọi, đại thành có thể cưỡi mây vượt gió, trong thời gian ngắn có thể lơ lửng trong không trung. Phải biết rằng tu sĩ Huyền giai mới có thể tuỳ ý lăng không, tu sĩ Hoàng giai thì có thể phi hành nhưng việc duy trì nội lực liên tục rất hao tổn, dừng lại ắt sẽ rơi xuống mặt đất. Còn Võ giả thì hiển nhiên là chịu rồi, cùng lắm chỉ có thể nhảy thật cao và xa thôi. Nếu không thì phải học ngự khí thuật hoặc dùng pháp khí phi hành mới có thể bay lượn thời gian dài.
Do đó bộ thân pháp này được rất nhiều đệ tử lấy về tu luyện, nhưng dường như có điều bí ẩn, nên không mấy người luyện được.
“A Thiết, đầu tiên ngươi cần cảm nhận được sức gió, cảm nhận Phong nguyên lực trong thiên địa mới có thể tu luyện!” Trương Liêm bắt đầu hướng dẫn.
Hắn nghe theo lời, thả lỏng thân thể đứng sát vách đá. Trương trưởng lão khẽ phẩy tay một cái, tức thì không khí xao động, cỏ cây xào xạc, từng làn gió nhẹ không ngừng thổi qua. Quân tròn mắt.
“Trương trưởng lão, dùng cách này cũng được hả? Ta tưởng phải để gió tự nhiên chứ?”
“Không biết, ta có luyện nó đâu! Nhưng gió nào mà chẳng là gió, chắc không vấn đề gì đâu!” Trương Liêm lắc đầu nhún vai.
Hắn á khẩu không biết nói gì luôn, thôi thì cứ mặc kệ nhắm mắt, dang rộng hai tay cảm nhận từng luồng gió đang lùa qua mái tóc.
Đã lâu lắm rồi mới có cảm giác nhẹ nhõm như vậy. Mấy năm qua hắn phải đương đầu với bao nhiêu biến cố, thậm chí là ngàn cân treo sợi tóc, lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng. Mà giờ phút này, đứng trên vách đá cheo leo, đối diện với ngàn dặm núi rừng bạt ngàn xanh tít tắp, lại thấy trong lòng thoải mái lạ thường.
“Đúng đúng! Chính là thế, mau vận chuyển nội lực xuôi theo kinh mạch dưới chân!”
Trương Liêm bên cạnh thấy một cảnh này lập tức vui mừng nói lớn.
Từ bên trong đan điền của Quân, nội lực nhẹ nhàng tuôn ra, đi xuống eo rồi đến hai chân, tạo thành một lớp sương mờ rất mỏng bao lấy cả nửa thân dưới. Lớp sương hoà quyện với sức gió đang thổi qua, tạo thành một vòng xoáy rất nhỏ quay xung quanh hai bàn chân hắn.
Quân nhấc lên một chân, bắt đầu bước từng bước theo chỉ dẫn trên đấu pháp. Trái phải, trước sau, trên dưới, xoay tròn vô cùng linh hoạt.
Trải qua ba ngày không ngừng di chuyển, từng hình vẽ ghi trên Lăng vân bộ pháp được hắn tái hiện hoàn hảo. Vòng xoáy sương mờ dưới chân rõ ràng hơn một chút, nhưng chung quy lại vẫn chưa đủ sức nhấc bổng hắn lên. Quân dừng lại một lát nghỉ ngơi.
“Trương trưởng lão, bộ pháp này quả thật ảo diệu, khó mà có thể nắm bắt được!”
“Ngươi tu vi mới bao nhiêu chứ, có thể bước đầu lĩnh hội đấu pháp Hoàng giai cực phẩm đã là ngoài mong đợi của ta. Chung quy lại vẫn là cảnh giới quá thấp, không đủ nội lực để thi triển!”
“Nếu vậy thì chỉ cần có một pháp khí Phong nguyên lực là ta có thể thi triển Lăng vân bộ pháp rồi đúng không?” Hắn đánh mắt nhìn sang.
“Đúng vậy! Ấy, ta không có đâu, ngươi đừng mơ tưởng!” Trương Liêm vội vã.
“Trương trưởng lão, ta chỉ hỏi vậy thôi! Mặc dù chưa thể thi triển, nhưng ta đã cảm giác được cơ thể nhanh nhẹn hơn rất nhiều, công sức mấy ngày không phải là uổng phí!”
“Chăm chỉ tu luyện ắt có kết quả! Nếu có vấn đề gì thì cứ nói với ta!”
“Đa tạ Trương trưởng lão!”
…
Ngày thứ bảy tu luyện Lăng vân bộ pháp, hôm nay chỉ có mình hắn, Trương Liêm thấy không cần thiết phải có mặt, nên ở lại Học viện để xử lý công việc. Quân vẫn ngồi trên vách đá cũ, đang không ngừng vận chuyển nội lực xuống hai chân.
Đan điền của hắn giờ đây không phải Võ giả có thể so sánh được. Lượng nội lực thuần tuý đã ngang với Hoàng giai nhất đẳng, còn về chất thì phải tinh thuần gấp hai, ba lần. Nên nếu so về tổng thể, hẳn phải ngang với Hoàng giai nhị đẳng, đủ sức thi triển Hoàng giai cực phẩm đấu pháp. Cái hắn cần là có thêm thời gian tu luyện
“Vù! Vù!”
Quân giật mình lách người sang một bên né được hai mũi tên vừa bay tới, quay lại nhìn về phía sau. Từ trong rừng cây âm u lao ra một loạt tên nữa. Hắn vội vã bứt tốc tránh thoát đồng thời tung chưởng đánh trả lại.
Sau một tiếng nổ vang trời cùng màn khói bụi mờ mịt, ba chiếc bóng từ bên trong dần lộ diện.
“Phản xạ không tệ, hèn gì lại cần đến chúng ta để xử lý ngươi!”
Kẻ đi đầu lên tiếng, lấy ra một thanh đoản đao sáng bóng. Cả ba người này đều mang mặt nạ màu xám che kín mặt.
“Các ngươi là ai? Sao lại muốn giết ta?”
“Đằng nào cũng chết, biết làm gì cho thêm đau khổ!”
Quân dường như nghe được tiếng cười mỉa mai, liền sau đó là hai đạo quang tuyến lao thẳng đến chỗ hắn. Ba kẻ này ngay khi ra tay đã nhằm chí tử vào các điểm yếu trên người, chỉ trúng một chiêu là đủ để bỏ mạng.
Cho nên Quân lập tức lấy ra Ngân thương, vận hết khả năng cố giết bọn chúng trước khi mình bị giết, còn rốt cuộc là chuyện gì thì tính sau!
Ngay khi trường thương hiện ra, hắn đã dùng luôn Phá phong, xoay tròn như mũi khoan phá nát một đạo quang tuyến. Rồi mang theo tốc độ và kình lực kinh người đâm thẳng vào ngực một tên, hạ ngay trong một nốt nhạc trước khi y kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Hắn không dừng lại, lập tức chuyển hướng sang tên còn lại. Nhưng lần này bất thành, đối phương kịp nhận ra hắn không phải kẻ dễ bắt nạt, đã nhanh nhẹn né đi mũi tấn công nguy hiểm.
Sau đó y vung tay ném ra một loạt phi tiêu nhọn hoắt. Quân múa Ngân thương đánh văng tất cả, rồi lại nhanh chóng lao lên áp sát. Tốc độ và cận chiến là ưu thế lớn nhất của hắn, nếu để bọn chúng kéo dài khoảng cách thì vô cùng bất lợi. Hơn nữa phải tận dụng thời điểm bọn chúng bị bất ngờ, đánh phủ đầu may ra mới có thể lật ngược tình thế.
Quả nhiên tên này dường như chưa kịp phản ứng lại, đã lộ ra sơ hở. Quân lập tức đâm mũi thương vào phần bụng của y. Nhưng giữa đường, hắn lại thấy lạnh sống lưng, vội vàng quay người đỡ lấy một thủ chưởng xám xịt.
Liền sau đó một lưỡi đao loé lên, tên cầm đầu xuất hiện ở ngay bên cạnh, chém một đường lên cổ hắn. May mắn hắn da dày, nhanh nhẹn né kịp, nhưng lưỡi đao vẫn để lại một tia máu nhỏ trên cổ. Hắn toát mồ hôi hột, vội vã định thần, lập tức trả đòn, đâm Ngân thương vào kẻ địch. Nhưng thân hình y đã hoá thành đám khói đen rồi hiện ra cách đó chừng ba, bốn mét.
Những mũi phi tiêu liên tiếp bay ra, mà đối phương thân ảnh biến ảo liên tục không thể định hình. Lúc thì cách xa mấy mét ném ám khí, ám khí còn chưa tới thì thân ảnh đã vụt đến sát bên cạnh vung đao chém. Não bộ hắn cấp tốc suy nghĩ, các giác quan căng ra. Tim đập thình thịch, máu huyết sôi trào, hai mắt đỏ ngầu trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng nào để cho hắn kịp thở, một viên châu màu đen được ném ra nổ tung tạo thành một màn khói đen mờ mịt, kèm theo một mùi hôi khó tả.
“Có độc!”
Hắn giật mình hoảng sợ, vội lấy tay bịt mũi, vận dụng nội lực phong bế các huyệt đạo trên thân nhằm ngăn ngừa khói độc xâm nhập.
Từ bên ngoài đám khói liên tục những mũi phi tiêu bén nhọn tẩm độc được tung ra khiến hắn cực kỳ chật vật. Quân tức giận tung một quyền đánh mạnh xuống nền đất, khí tràng bạo phát toả ra xung quanh, nhưng chỉ đẩy lui được đám khói chứ không tài nào tiêu trừ hết. Hắn vẫn bị vây hãm bên trong, liền vận sức định dùng tốc độ chạy thoát ra. Nhưng kẻ địch biết được ý đồ của hắn, tung ra hàng loạt thủ chưởng đẩy ngược trở lại, nhốt hắn trong vùng khói độc.
Ở trong vùng khói đen này, không chỉ giác quan bị hạn chế, mà còn đem lại cho hắn cảm giác khó chịu, căng tức trong lồng ngực muốn nôn mửa.
Lại một loạt phi tiêu được ném ra, nhiều gấp mấy lần lúc trước. Lần này, hắn không né hết được, bị ba mũi phi tiêu cắm lên ngực và bụng, loạng choạng chống cây thương xuống đất mới đứng vững. Hắn cảm nhận được sự sợ hãi từ bên trong tâm can, cái chết thêm một lần nữa tới gần. Tính mạng đang ngàn cân treo mành tóc, cực kỳ hung hiểm.
Một lưỡi dao bay ra cắm thẳng vào ngực, khiến hắn khuỵu một chân trên nền đất, nhưng tay vẫn chống thương chưa gục ngã. Lớp khói đen bấy giờ mới tan dần, hiện ra hai thân ảnh đứng ngay trước mặt.
“Đúng là lỳ lợm giống như trong mô tả, trúng nhiều đòn như thế mà chưa chết! Thôi để ta giúp ngươi bớt đau đớn!”
Tên cầm đầu lăm lăm thanh đoản đao, cười nhạt tiến tới. Tên mặt nạ còn lại đột nhiên cất tiếng.
“Lão đại, có thể để ta kết liễu hắn không? Ta đang cần thêm thành tích!”
Tên cầm đầu suy nghĩ mấy giây liền đưa ra điều kiện.
“Cũng được! Ngươi giết hắn, nhưng tất cả tiền thù lao thì phải là của ta!”
“Được!”
Lập tức trên tay y cũng xuất hiện một thanh đao tương tự, bước lại gần Quân.
Khi y chỉ cách Quân hai bước chân, đột ngột từ dưới mặt đất phóng lên hàng loạt mũi thương khổng lồ, nhọn hoắt như chông tre mọc ngược đâm thấu trời xanh. Cả hai tên không kịp trở tay, bị trúng đòn hiểm, miệng không ngừng thổ huyết.
“Bắt được ngươi rồi!” Quân lẩm bẩm.
Hắn cầm Ngân thương, đâm thấu ngực của tên mang mặt nạ, biến y thành cái xác không hồn, rồi phóng lại chỗ tên cầm đầu.
Tên cầm đầu tu vi mạnh hơn hẳn, tuy trọng thương nhưng vẫn còn sức phản kháng, lập tức bắt quyết, toàn thân hoá thành một lớp bụi xám đen biến mất tại chỗ. Mũi thương chỉ đâm vào không khí.
“Muốn chạy?”
Quân vung tay ném mạnh một loạt những viên đá đủ màu sắc ra khắp nơi. Tên cầm đầu mới chạy được vài nhịp thì bỗng nhiên va phải một vách ngăn cứng rắn không tài nào vượt qua được.
“Muốn giết ta! Nạp mạng đi!”
Hắn lao lên, mang theo mũi thương xé gió bay đến.
“Lão tử liều mạng với ngươi!” Tên cầm đầu gào rú.
Y lấy ra một thanh đoản kiếm màu vàng lục chỉ nhỏ bằng ngón tay trỏ, tự cắt tay mình để máu chảy ra thân kiếm. Thanh kiếm nháy mắt đã bị nhuộm đỏ, rung lên bần bật, huyết sắc tanh tưởi, khí thế rợn người. Đoản kiếm nhanh như chớp bay thẳng tới cắm phập vào ngực Quân.
Nhưng hắn bỏ mặc tất cả, vẫn cứ cắm đầu lao lên quyết một phen sống mái.
“Ngươi…Sao…có thể!”
Tên cầm đầu hai tay ôm lấy chiếc cổ đã thủng một lỗ be bét máu, đôi mắt trắng dã từ từ mờ đi rồi đổ gục xuống.
Quân ngồi bệt trên đất, thở không ra hơi. Thật sự là quá hung hiểm! May mà đầu óc hắn vẫn kịp suy nghĩ, nếu không đã tiêu đời từ lâu!
.........