Tên Bạn Trai Ngốc Dám Quên Tôi

Chương 7



7.

Phùng Gia Thư giao cả bằng chứng lẫn người cho cơ quan công an, nhà họ Vương đã tìm một thực tập sinh ra nhận tội thay. Lập tức công ty  cho người đẩy chuyện này lên mạng. Dưới áp lực dư luận, nhà họ Vương chỉ đành cắn răng rút lui khỏi cuộc cạnh tranh dự án thành phố Bắc.

Điều này gần như có nghĩa là dự án thành phố Bắc đã thuộc về chúng tôi.

Tôi thực sự rất vui, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!

Văn Dã ngồi bên cạnh, vẻ mặt khó chịu: 'Em cứ muốn rời khỏi đây như vậy sao?'

Tôi phản lại: 'Không thì anh muốn ở đây cả đời à?'

Người đến đón chúng tôi vẫn là Phùng Gia Thư, trên đường về, anh ấy lại kể cho tôi về những chuyện đã xảy ra trong công ty mấy ngày qua. Phần lớn tôi đã xem qua trong nhóm, nhưng anh ấy kể chi tiết hơn.

Đến công ty, Phùng Gia Thư quay lại phòng Tổng Giám đốc, còn tôi với Văn Dã thì quay về phòng dự án.

Vừa ngồi xuống bàn làm việc, tôi đã bắt đầu xử lý email, ngay cả bữa trưa cũng để người ta mang từ căng tin lên cho tôi.

Khi tôi xử lý xong hết email, trời đã tối, khu vực làm việc không còn ai, tôi  nhanh chóng dọn dẹp một chút rồi về nhà.

Về đến nhà thấy căn nhà trống vắng, thở dài, không hiểu sao lại nghĩ đến Văn Dã.

Nhìn xem, vừa mới ra ngoài là chẳng thấy bóng dáng đâu, sáng nay còn có ý kiến với tôi cơ mà…hừ.

Trong nhà chẳng có gì để ăn, tôi gọi đồ ăn ngoài làm bữa tối, ăn được vài miếng rồi bỏ đũa xuống, không ngon bằng đồ Văn Dã làm.

Tôi cầm điện thoại định nhắn tin cho anh, nhưng lại không gửi đi. Giờ Văn Dã không phải là bạn trai tôi nên không tiện nhắn tin lung tung.

Sáng hôm sau trong cuộc họp, tôi tổng hợp lại tiến độ dự án thành phố Bắc hiện tại, mọi người đều rất phối hợp, kể cả Văn Dã.

Tôi nghĩ rằng Văn Dã sẽ nhảy ra phản đối, tôi thậm chí còn đợi vài giây, nhưng anh ấy chỉ ngồi yên lặng ở đó, nghiêm túc cầm máy tính bảng ghi chép.

Văn Dã, người quên tôi, không có thù oán với tôi, không diễn kịch với tôi, lại trở nên như vậy sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thật sự là tôi không thể thích ứng nổi.

Cuộc họp sáng kết thúc, tôi gọi Văn Dã vào văn phòng như mọi khi.

Gọi xong tôi tự muốn tát vào mặt mình, sao tôi lại có thể gọi Văn Dã vào đây chứ, mà bây giờ lại không thể hôn anh ta như lúc trước, tôi gọi anh vào làm gì?

Cuối cùng, tôi chỉ đành phải làm ra vẻ sếp, sai bảo Văn Dã đi chỉnh sửa PPT.

Khi tôi đưa tài liệu cho anh, tay tôi chạm vào tay anh, anh lập tức rụt lại.

Tôi trừng mắt nhìn anh: "Tôi sẽ không làm gì anh đâu, sao lại có vẻ sợ bị tôi lợi dụng như thế?"

Văn Dã không biểu lộ cảm xúc: "Không có, em chỉ là sếp của tôi, sẽ không làm gì tôi đâu."

Nghe xem, anh ta đang nói gì thế này, chúng tôi có những cuộc trò chuyện so với mấy tin nhắn ngọt ngào trong tiểu thuyết ngôn tình còn "nóng" hơn, vậy mà bây giờ lại diễn trò thánh thiện với tôi.

Ôi trời, thật là không thể tin nổi.

"Được rồi, ra ngoài đi, ra ngoài ngay."

Uống cạn một cốc cà phê, tôi vò tóc, không đúng, mọi thứ đều không đúng, nhưng lại không thể nói ra là không đúng chỗ nào.

Tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không có ai để giải quyết. Vậy thì chỉ có thể dựa vào công việc để dập tắt cơn giận trong lòng thôi.

Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã mời các lãnh đạo ăn cơm, khéo léo hỏi về tình hình đấu thầu của dự án thành phố Bắc, rồi từ những lời nói nhỏ giọt của lãnh đạo, tôi ghép lại những gì cần thiết và điều chỉnh lại hồ sơ thầu.

Khi dự án thành phố Bắc cuối cùng cũng được xác định, đã qua hơn nửa tháng rồi. Mọi người trong bộ phận đều ồn ào đòi tổ chức ăn mừng, tôi  từ chối.

Ai biết tôi đã trải qua nửa tháng này thế nào, không chỉ trong lòng căng thẳng mà cơ thể cũng chịu không ít áp lực, lúc này cơn giận trong tôi có thể hủy diệt cả Tập đoàn Tĩnh Thuỷ.

Tắm xong, tôi mở một lon bia, uống cạn một hơi. Lại càng thấy bực bội hơn. Không được, phải giải tỏa thôi.

Biết trước khó chịu thế này, lúc trước ở biệt thự tôi đang giả vờ cái gì!