Tên Bạn Trai Ngốc Dám Quên Tôi

Chương 8



 

8.

Tôi vớ đại một chiếc áo khoác rồi ra ngoài, bắt taxi đến nhà Văn Dã. Lẽ ra tôi định vào thẳng bằng mã số, nhưng nghĩ lại thì vẫn bấm chuông.

Văn Dã nhanh chóng ra mở cửa. Anh ấy nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thản.

Những ngày qua, anh ấy luôn đối xử với tôi như thể tôi là người lạ. Tôi thật sự không chịu nổi nữa.

Tôi tiến lên một bước, kéo đầu Văn Dã lại và hôn lên môi anh, tôi mặc kệ anh có nhớ tôi hay không.

Nhưng tôi lại bị dội một gáo nước lạnh, anh ấy mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, đẩy tôi ra.

Ánh mắt Văn Dã trở nên tối đi, trong mắt có một chút tự châm biếm: "Đến tìm tôi để làm 'chia tay' sao?"

Ham muốn tan biến, tôi có chút không hiểu: "Chia tay gì cơ?"

Văn Dã nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt anh đỏ bừng đáng sợ: "Không phải em nói là sẽ nghỉ việc sau khi xong dự án thành phố Bắc sao? Không phải em nói sẽ bỏ tôi mà đi sao? Sao bây giờ lại hỏi tôi như thế?"

"Ngày đó, giữa chúng ta chỉ cách một bức tường, nhưng tôi không có dũng khí đối mặt em, chỉ dám lái xe của em ra ngoài, điên cuồng mà không biết làm gì."

Nước mắt của Văn Dã rơi xuống như mưa: "Những ngày mất trí nhớ, tôi rất vui, nhưng niềm vui đó thật ngắn ngủi, khi em rời biệt thự nhanh chóng như vậy, tim tôi đã tan nát.”

"Tôi không biết em định khi nào sẽ nói chia tay, chỉ có thể đợi, em đâu biết tôi đã sống như thế nào mấy ngày qua, ban ngày nhìn em nhưng không thể gần em, ban đêm lại nghĩ đến em mà không ngủ được."

Văn Dã khóc đến nỗi nước mũi chảy ra, tôi bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ.

Anh ấy lái xe của tôi đi, vậy thì chắc chắn là đã nghe được những gì tôi nói trong công ty, đêm hôm anh gặp chuyện, ngoài việc tôi đã nói chuyện với Tổng Giám đốc Lý, tôi vẫn ở trong văn phòng suốt.

Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Tổng Giám đốc Lý hôm đó và lập tức hiểu được Văn Dã đang làm gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho Tổng Giám đốc Lý.

Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, tôi bật loa ngoài.

"Có chuyện gì vậy?"

Tôi vào thẳng vấn đề: "Ngày hôm đó, bà gọi tôi vào văn phòng, còn nói muốn tôi làm người kế nhiệm của bà, bà  còn nhớ không?"

"Nhớ chứ, lúc đó cô đã từ chối thẳng thừng, còn nói rất gay gắt, bảo nếu tôi ép  cô, cô sẽ làm xong dự án thành phố Bắc rồi nghỉ việc, bỏ lại tôi."

"Giờ sao, cô thay đổi ý định rồi à? Tôi nói cho cô biết, không có cửa đâu. Dạo này Văn Dã khá ngoan, tôi nghĩ cũng không phải không thể giao trọng trách cho nó."

Tôi cười: "Tôi là người không bao giờ thay đổi ý định, tôi không cần Tĩnh Thuỷ, cũng không cần Văn Dã."

"Ý gì vậy?"

"Ý là tôi và Văn Dã chia tay rồi."

Cúp điện thoại, tôi nhìn Văn Dã đang ngơ ngác, thật sự lúc này tôi cũng chẳng còn tức giận nữa.

"Văn Dã, anh giỏi lắm đấy, ở đây làm nữ chính  trong tiểu thuyết ngôn tình chịu khổ à? Đến cái góc tường cũng nghe không ra, tự dưng tìm khổ cho mình?

"Cái vẻ ngạo mạn của anh đâu rồi? Nghe tôi nói không cần anh, anh thậm chí không có can đảm mở cửa đối mặt với tôi sao? anh đang làm màu gì thế?”

"Anh có bản lĩnh thì lái xe ra ngoài mà điên cuồng, không có bản lĩnh thì tìm một nơi yên tĩnh mà c.h.ế.t đi, ra ngoài phố làm gì, gây nguy hiểm cho xã hội à? Chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, những tiếp xúc thân mật đến mức nào mà chúng ta đã có, tôi đối với tình cảm và sự nghiệp nghiêm túc như thế nào, anh không thể nào không biết chút gì.”

"Biết tại sao tôi từ chối lời đề nghị của Tổng Giám đốc Lý không? Một phần là vì tôi thấy gánh nặng của Tĩnh Thuỷ quá lớn, tôi thấy mệt mỏi không muốn gánh, một phần là vì tôi biết, lúc anh đến làm dưới quyền tôi, anh đã có ác cảm với tôi, vì anh không hài lòng khi Tổng Giám đốc Lý muốn cho tôi cổ phần.”

"Tôi chọn anh thay vì cổ phần, nhưng thực tế chứng minh, có lẽ tôi đã chọn sai, tôi không nên đi ngược lại với tiền bạc."

Khi lời cuối cùng vừa buông ra, Văn Dã đã khóc đến mức không thở nổi. Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt cầu xin: "Xin lỗi Mãn Nguyệt…tôi sai rồi.”

"Tôi không có ý chia tay với em….Đại Lương nói với tôi, tình yêu đích thực là phải buông tay,…nhưng tôi không muốn chia tay với em, tôi chỉ là... hơi  ấm ức thôi, qua một lúc sẽ ổn mà…huhuhu."