Tên Bạn Trai Ngốc Dám Quên Tôi

Chương 9



9.

Tôi gỡ tay Văn Dã ra: "Không còn tác dụng gì nữa, chúng ta kết thúc rồi."

Văn Dã lại nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Không, không… chúng ta chưa kết thúc."

Khi tôi còn muốn giằng ra, anh kéo vạt áo lên, nắm tay tôi ép sát vào người anh.

Giọng nói trầm khàn của Văn Dã biến thành tiếng sấm, làm cho đầu óc tôi trống rỗng.

Thật ra, tôi tối nay đến tìm Văn Dã là để làm chuyện này, nhưng chúng tôi vừa mới cãi nhau, tôi còn nói những lời gay gắt, nếu bây giờ nghe theo anh ấy thì chẳng phải tôi sẽ quá mất mặt sao?

Trước mặt tôi, Văn Dã hơi đỏ mặt, đôi mắt còn ướt vì vừa khóc, đôi môi mím nhẹ, hơi thở cũng mang theo một vẻ quyến rũ. Văn Dã như vậy thật sự rất quyến rũ.

Trong lúc đấu tranh nội tâm, cảm giác dưới tay tôi  thay đổi, nó khiến tôi phải dùng hết sức lực mới có thể thoát khỏi anh.

Tôi quay người bỏ chạy: "Đừng theo tôi, nếu anh còn quấn lấy tôi, chúng ta thật sự chấm dứt."

Trở về nhà, tôi không thể ngủ được.

Lăn qua lăn lại suy nghĩ về chuỵện tối nay.

Tôi không thể hiểu tại sao Văn Dã lại tự mình làm khổ mình như vậy, tại sao phải tìm những trắc trở trong mối quan hệ của chúng tôi, những chuyện có thể dễ dàng giải quyết lại thành ra như thế này.

Anh ấy còn cảm thấy tủi thân nữa, cảm xúc của tôi có kín đáo đến vậy không, sao anh ấy lại không nhận ra chút nào?

Còn nói  cái gì mà "yêu là phải buông tay", tự cho mình là bậc thầy tình yêu à?

À, câu này là Đại Lương nói với Văn Dã.

Tôi lấy điện thoại, gửi một tin nhắn cho ba của Đại Lương, không có gì bất ngờ khi ngày mai Đại Lương sẽ không nhận được tiền sinh hoạt nữa.

Suy nghĩ một chút, tôi lại gửi một tin nhắn cho người mà Đại Lương đang thầm thích. Không bất ngờ gì, mối tình đơn phương này của Đại Lương cũng sẽ kết thúc mà không có kết quả.

Nhưng không thể trách tôi, chính hắn đã nói "yêu là phải buông tay".

Nhìn xem, tôi thật là tốt bụng. Cảm thấy thoải mái rồi, tôi đi ngủ.

Sáng sớm, tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tôi tỉnh giấc khỏi giấc mơ đẹp.

Tôi cố gắng mở mắt, nhận ra là Đại Lương gọi đến, tôi lập tức tắt máy và đưa hắn vào danh sách đen.

Một ngày mới bắt đầu với một cuộc chia rẽ hoàn hảo.

Trong cuộc họp sáng, tôi đang chuẩn bị phân công nhiệm vụ tiếp theo cho dự án Thành Bắc, thì cửa phòng họp mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Văn Dã bước vào, diện một bộ vest chỉn chu.

Tóc anh  được chăm sóc tỉ mỉ, bộ vest may đo vừa vặn ôm lấy cơ thể cao ráo, chiếc áo sơ mi trắng được cài chặt đến chiếc cúc cuối cùng, cà vạt đàng hoàng nằm gọn trong cổ áo, cả người trông thật quý phái.

Hơi thở của tôi có chút rối loạn.

Văn Dã tự nhiên ngồi xuống bên phải tôi, môi mỏng hé mở: "Xin lỗi, tôi đến muộn."

Tôi nghe thấy tiếng hít sâu của Tiểu Lưu, liếc qua thấy cô ấy có vẻ khó hiểu như thể nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ.

Sau một lúc, cô ấy lẩm bẩm: "Hóa ra nhìn người quen giả vờ tao nhã là thế này."

Tôi cười khổ, vậy tôi bị Văn Dã làm mờ mắt là thế nào?

Tôi ho nhẹ một cái: "Chúng ta tiếp tục, vừa rồi nói đến việc nhà máy, để ông Tiền dẫn Tiểu Lưu đi nhé."

Ông Tiền gật đầu đồng ý, Tiểu Lưu mở to mắt: "Giám đốc Giang, tôi chưa bao giờ đi công tác ngoại tỉnh mà."

Tôi nghiêm túc dạy dỗ: "Vậy thì cô phải bước ra ngoài lần đầu tiên, đi theo ông Tiền, học hỏi thêm đi."

Tiểu Lưu mặt mày nhăn nhó đồng ý.

Cuối cùng, khi phân công nhiệm vụ xong, tôi theo thói quen hỏi: "Có ai có ý kiến gì không?"

Mọi người đều đáp "Không", chỉ có Văn Dã vẫn im lặng rồi từ từ lên tiếng: "Tôi có."

"Giám đốc Giang  còn chưa giao nhiệm vụ cho tôi."

Tôi nhíu mày: "Anh muốn tiếp tục cùng tôi làm kế hoạch, hay là cùng họ đuổi theo tiến độ?"

Văn Dã mỉm cười: "Dĩ nhiên là cùng Giám đốc Giang rồi."

Cuộc họp kết thúc, Văn Dã theo tôi trở lại văn phòng, nghĩ một lát, tôi lấy ra một tài liệu và đưa cho anh ấy.

"Tôi cần anh viết cái này... Anh đang làm gì vậy, cởi đồ à?"

Văn Dã dừng tay khi đang tháo cúc áo: "Áo này hơi chật, cảm giác không thoải mái."

Anh ấy nhanh chóng tháo hết cúc áo còn lại, cởi áo vest và khoác lên cánh tay trái sau đó thở dài một hơi, có vẻ như vẫn chưa hoàn toàn thoải mái.

Sau đó Văn Dã lại thả lỏng cà vạt, tháo cúc áo sơ mi trên cùng, lộ ra một chút xương quai xanh. sau đó anh ta thở phào một hơi thật nặng nề.

Tôi vô thức nuốt một ngụm nước bọt: "Xong rồi viết cho tôi một bản kế hoạch."

Văn Dã nhận lấy tài liệu, tự nhiên ngồi xuống chiếc sofa bên cạnh.