Tết Này, Con Về Nhà Ngoại

Chương 4



 

“Có cái gì đâu mà phải làm mình làm mẩy lên thế, chẳng qua chỉ là mua sắm ít đồ Tết, cô tưởng mình là bà hoàng chắc?”

Nói rồi, thấy tôi vẫn không một chút đoái hoài, Bùi Minh đành phải liếc nhìn vào số dư ít ỏi trong tài khoản điện thoại, nghiến răng tự mình đi mua sắm.

Tôi đương nhiên thừa biết những toan tính trong lòng anh ta. Thời gian gần đây kinh tế suy thoái, công ty của họ đã phải cắt giảm lương suốt nửa năm trời.

Khoản tiền tiết kiệm ít ỏi trước đây, Bùi Minh đã dốc toàn bộ để mua một căn hộ một phòng ngủ ở ngoại ô; và để khối tài sản đó không bị tôi chia phần, anh ta còn cố gắng vay mượn thêm từ người thân để trả hết một lần.

Sau khi kết hôn, tôi dĩ nhiên không có ý định giúp anh ta trả nợ, nhưng các khoản chi phí sinh hoạt cho con thì không thể nào thiếu được.

Bản thân Bùi Minh đã vốn chật vật, nay lại càng thêm eo hẹp vì bị giảm lương, nên chẳng có chút tiền dư dả nào.

Anh ta vòng vo như vậy, một phần là vì không muốn tốn công suy nghĩ xem phải mua sắm những gì, nhưng phần quan trọng hơn cả chính là anh ta… không có tiền.

Nhưng vào lúc này, tôi nào còn hơi sức đâu mà bận tâm đến những chuyện đó. Tôi đã liên hệ với luật sư chuyên về ly hôn, và những thứ phù phiếm như thể diện kia chẳng còn cần thiết nữa.

Bùi Minh một mình hậm hực vác về cả một núi đồ Tết, chất đầy cả chiếc xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Anh ta còn cố tình lôi ra trước mặt tôi một hộp yến sào, luôn miệng phàn nàn rằng không hiểu sao năm nay giá cả lại đắt đỏ hơn năm ngoái nhiều đến thế.

Tôi chỉ liếc mắt qua hộp yến sào có bao bì trông thì đẹp đẽ, nhưng chất lượng bên trong có lẽ còn chẳng bằng thứ yến vụn của năm ngoái, rồi chỉ mỉm cười mà không nói một lời nào.

Bùi Minh thấy tôi vẫn giữ thái độ dửng dưng thì cũng tự cảm thấy mất hứng, đành phải cất hộp yến đi. Sau đó, anh ta huênh hoang gọi điện thoại cho bố mẹ mình ngay trước mặt tôi.

Có lẽ vì muốn đè bẹp hoàn toàn cái khí thế “bướng bỉnh” của tôi, nên vừa kết nối được cuộc gọi, Bùi Minh đã oang oang thông báo với bố mẹ chồng rằng năm nay nhất định sẽ về sớm, để hai cụ được hưởng phúc con cháu sum vầy.

Ở đầu dây bên kia, bố mẹ chồng tôi vui vẻ đến không khép nổi miệng. Biết rõ tôi đang có mặt ở đây, họ cũng chẳng buồn che giấu, lớn tiếng nói thẳng:

“Cái gì mà con một thì được quyền ở lại nhà ngoại năm nay, nó nói thì cứ nói thế thôi, chứ nó có thật sự dám làm vậy đâu?”

“Tôi thấy con bé đó đọc sách nhiều quá nên hỏng cả não rồi, lại được bố mẹ nuông chiều từ bé nên chẳng biết trên dưới là gì.”

“Tôi còn đi khoe với khắp làng trên xóm dưới rằng năm nay sẽ cho mọi người gặp mặt đứa cháu quý của tôi, nếu hai đứa chúng mày mà không về, người ta cười vào mặt gia đình mình cho thối mũi đấy.”

Giọng của mẹ chồng tôi the thé, chói tai, cứ như thể bà cố tình nói thật to vì sợ rằng tôi không nghe thấy.

Tôi làm như không hề hay biết, chỉ nhẹ nhàng bịt tai cho bé con rồi ôm con trở về phòng. Dù sao con tôi vẫn còn quá nhỏ, nếu bây giờ làm ầm ĩ lên tôi cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến con, chứ nếu là tính khí của tôi trước khi kết hôn, chắc chắn tôi đã có một trận cãi vã long trời lở đất với Bùi Minh từ lâu.

Bùi Minh thấy tôi lẳng lặng bỏ đi, lại càng được đà lấn tới, cười cợt tiếp lời: